Ma Việt - C3: THPT Bùi Thị Xuân Phần 42
Nghe lý do tồn tại thế giới hư ảo cũng như việc tổ chức được thành lập có phần nào giống như một truyền thuyết. Ngân ngồi ngẫm nghĩ lại những gì đã đọc thì thấy khá kì lạ, nên quay sang hỏi Dung.
“Vậy tổ chức chúng ta là phe tốt hay phe xấu?”
“Có phần nghiêng về phía thần, nhưng cũng sẽ chống lại họ nếu liên quan tới tồn vong nhân loại.”
“Nếu có thất chỉ huy, không lẽ chỉ là một trong số họ?”
“Bing go! Em đoán đúng rồi đó! Chị là một trong thất chỉ huy.”
“Quào! Một chỉ huy như chị sao lại ở Việt Nam nhỏ bé này?”
Nghe vậy, Dung mỉm cười búng trán Ngân mà nói. – “Thật ra dân tộc chúng ta là người kế thừa một trong thất chỉ huy đấy. Con cháu loài rồng và tiên, thay cho hậu duệ của người đất sét.”
“Tới mức đó luôn à! Vậy dòng máu huyết thú của em đến từ đâu?”
“Thật ra thì vẫn chưa có thông tin về nguồn gốc của nó cả. Chỉ biết nó sẽ xuất hiện trước một sự kiện lớn.”
“Thế làm sao chị biết em có huyết thú?”
“Do đôi mắt trắng của em đấy! Màu nó có chút tương đồng với những người sở hữu ma gà nhưng có chút đặc biệt hơn.”
“Đặc biệt hơn?” – Ngân đơ ra hỏi.
“Đúng vậy! Đó chính là sợi huyết đó trên tay em.” – Dung chỉ về tay Ngân.
Khi Ngân nhìn xuống tay mình, những sợi chỉ đỏ được buộc trên ngón tay của cô. Ngân ngỡ ngàng vì lúc trước tưởng nó chỉ xuất hiện khi mình thu phục ai đó thôi chứ. Thấy vậy, Dung mỉm cười như đang suy tính điều gì đó, cô nói.
“Nói chuyện tới đây thôi! Chị có công việc nên đi trước đây.” – Dung đứng dậy và rời đi.
“À dạ! Em cảm ơn chị ạ.” – Nói rồi Ngân ngước nhìn Dung bước ra khỏi thư viện rồi lại ngồi xuống ngẫm nghĩ mọi chuyện.
Từ nguồn gốc tổ chức bắt đầu từ một đứa trẻ có dòng máu của huyết thú. Tới việc nó dùng mạng của bản thân để tạo ra thế giới hư ảo song song với thế giới thực này. Nghĩ tới đây thôi cũng đã vô cùng nhảm nhí, ngay cả câu trả lời về tổ chức của chị Dung cũng rất mơ hồ, chẳng thuộc phe nào lại dựa vào phe thần. Tuy mới ở đây có hai ngày, nhưng cô cứ có cảm giác như một vật thí nghiệm, ngày cả một người trong thất chỉ huy ra gặp mặt như thế chắc chắn có vấn đề.
Nghĩ một hồi lại tạo ra một lòng luẩn quẩn chỉ làm mất lòng tin của cô với tổ chức này, nhưng không còn nơi nào để về, nên tập trung vào nhiệm vụ trước mắt để có được lòng tin của tổ chức để về sau dễ bày hoạt động. Cô ngồi tiếp tục nghiên cứu thêm về cuốn sách lịch sử cũng như những báo cáo về ngôi trường Bùi Thị Xuân.
…
Về lại phòng, Ngân thấy hai con thú kia đang thì thầm to nhỏ điều gì đó nhưng cô cũng chẳng bận tâm nữa. Cô nén balo tài liệu cũng mình ra một góc rồi đi thẳng vào phòng ngủ mà ngã thẳng lên giường. Dù đã nằm xuống nhưng Ngân không tài nào thôi suy nghĩ về đống tài liệu, về đám học sinh bí ẩn trong trường. Suy cho cùng vẫn phải xử lý xong vụ này mới được nghỉ ngơi, càng làm Ngân càng cảm thấy mình giống như một nhân viên công sở gục xuống vì mệt mỏi với đống tài liệu.
Chưa kịp nằm ấm giường thì Nguyên leo lên giường ngồi trước mặt Ngân. Vẫn tỏ ra một vẻ cao thượng của đám mèo, nhưng Ngân nhìn một lúc rồi quay mặt sang chỗ khác, Nguyên bực mình quát.
“Nhà ngươi sao không hỏi một tiếng nào mà lại làm ngươi ta.” – Vừa quát, vừa dùng hai chân trước ấn vào người Ngân.
“Mấy người các ngươi ngoài việc cãi lộn và gây rắc rối ra thì còn việc khác à?” – Ngân nói mà mặt vẫn quay sang chỗ khác. – “Ra nhà người khác ở cho tôi nhờ.”
“Thật ra. Ta tới đây cũng để nói ngươi về vấn đề này.” – Giọng Nguyên trầm xuống, cậu ta lùi lại và cú đầu xuống lạy. – “Ta có một thỉnh cầu.”
Nghe vậy, Ngân ngồi dậy quay về phía Nguyên, có vẻ một chuyện gì đó khác hệ trọng, nhưng không hiểu sao lại chẳng thấy Việt ở đâu.
“Thật ra ta muốn xin ngươi hãy đem ta cho bạn ngươi.”
“Bạn ta?” – Ngân tỏ vẻ khó hiểu, không biết ý đồ của đám ma quỷ này. – “Ngươi nói tới Thu sao?”
“Đúng vậy.” – Nguyên vẫn giữ một vẻ mặt đầy nghiêm trọng nhìn Ngân.
“Sao tôi phải đưa ngươi cho cô ấy?” – Ngân bắt đầu tỏ vẻ khó chịu trước. – “Tôi không muốn lôi cô ấy vào thế giới mà tôi phải trả qua đâu. Ngươi đã biết cô ấy phải trả qua những gì không?”
“Không ta không biết! Nhưng ta muốn ngươi hãy đem ta cho cô ấy.”
“Sao ngươi cứng đầu vậy? Ngươi không hiểu điều ta đang nói sao?” – Ngân bắt đầu vò đầu tức giận.
Những suy nghĩ của cô như một mã lệnh kích hoạt, một dây màu đỏ dần hiện ra, khiến cho Nguyên cảm thấy đau đớn. Miệng rỉ máu, đã lâu lắm rồi cậu ấy cảm thấy lại cảm giác đau đớn của thể xác, nhưng đó không đủ để làm cho cậu chùn bước. Vẫn quỳ đó cầu xin, như một đứa con đòi một thứ gì đó vào mỗi chiều khi cha mẹ mệt mỏi đi làm về.
“Xin ngươi đấy! Hãy cho ta đi theo cô ấy!”
“Tại sao?”
“Tại vì, cô ấy từng là vợ của tôi.”
“Cái gì cơ?”