Ma Việt - C3: THPT Bùi Thị Xuân Phần 39
Sau một lúc đi chơi, Ngân đã quay về lại trụ sở với hai túi nilon đầy dụng cụ cá nhân, cô mở cặp để Việt và Nguyên thoát ra, còn mình đi cất đồ dụng. Cả người kia ngồi leo lên ghế, mặt khá là trầm tư, vì không ngờ lại có người có thể giống như thế. Nguyên nhìn sang Việt hỏi.
“Có phải cô ấy không?”
Việt im lặng.
“Có phải nàng ấy không Việt? Có phải nàng ấy quay về rồi không? Trả lời ta đi.”
Việt khẽ gật đầu nhưng rồi cho Nguyên một cú tát mà nói. – “Tỉnh lại đi! Không thành được đâu.”
“Nàng ấy là của ta! Mặt đã phai tàn một chút nhưng ta vẫn nhận ra.”
“Âm dương cách biệt, kiếp này nàng ấy đã quên ngươi rồi. Đừng có mà ảo tưởng nữa, chỉ làm hại đời nàng ấy thôi.”
“Ngươi thì biết cái gì chứ! Chỉ biết nghe lệnh vua mà cống nạp cô ấy.”
“Cống nạp? Ngươi thì biết cái gì?” – Việt tức sôi máu nhìn Nguyên. – “Phận làm quan nhà trời lại mù quáng theo thứ tình yêu này sao?”
Nguyên với ánh mắt đầy sát khí không kém cạnh nhìn về phía Việt. – “Ngươi nghĩ một kẻ thương trường không biết gì về chính trị sao? Làm như ta không biết tên chúa Trịnh Giang đó là kẻ đứng đằng sau mọi chuyện vậy.”
“Kẻ như ngươi đúng là nông cạn, chỉ có thể nghĩ được tới đó. Hắn ta là một tên vua sa đọa, nếu không phải có người đằng sau xúi giục thì sao hắn lại giết chúng ta.”
“Cái gì! Ý ngươi là sao?”
“Hai ngươi đủ rồi đó!” – Ngân chống nạnh tức giận nhìn hai người. – “Tối ngày cứ trêu chọc nhau, hôm nay im lặng cho tôi nghỉ ngơi đi.”
Nghe vậy, Việt thở dài rồi bỏ đi vào trong phòng ngủ. Để Nguyên với Ngân ở ngoài, Nguyên cũng nằm cuộn tròn lại trên sofa nằm ngủ, còn Ngân tuy đã khiến họ im lặng nhưng đâu đó cảm giác như thể mình với vừa phá một việc gì đó rất quan trọng. Mọi chuyện kết thúc rồi, nên Ngân cũng vào đi ngủ.
Trong phòng ngủ, Việt ngồi trên tủ kết bên giường nhìn ra khoảng trời không vô định. Vì ma không ngủ nên chắc tên đó ngồi đó chờ Ngân ngủ rồi sẽ làm gì đó. Mặc kệ điều đó, Ngân leo lên và ngủ, để lại Việt vẫn ngồi đó nhìn bầu trời về đêm của thành phố. Không một ánh sao, chỉ một màu xanh đen bát ngát như thể đã chìm phía dưới đại dương, cậu thở dài, nhớ lại đứa em gái dễ thương ngày nào còn dựa dẫm vào người cậu. Đứa trẻ mít ướt hay bị những đứa trong tộc bắt nạt, cậu luôn là người ra bảo vệ cô ấy, đôi khi còn pha trò cũng như chơi với cô ấy. Khi đỗ trạng nguyên chiếm một vị trí quan nhỏ trong triều, còn cô ấy trở thành tuyệt sắc hoa nhân của thành Thăng Long.
Ở phía ngoài phòng khách, Nguyên cũng trằn trọc khi nghĩ tới người vợ khi ấy. Tình cờ bắt gặp cô ấy đứng trước cổng chờ đợi anh trai mình. Một cô gái mặc chiếc viên lĩnh màu trắng đi cùng với chiếc váy quây hay còn gọi là thường màu xanh lá cây. Với bộ đồ trắng ấy, phần nào chứng tỏ cô ấy là một tiểu thư quyền quý, cũng như phần nào thể hiện nên sự trong trắng của một thiếu nữ mới lớn. Càng nghĩ, Nguyên càng thấy đau đớn khi Việt nói đúng, vì cậu đã nằm lại trên chiến trường, do đám lính thân cận sát hại, chỉ vì công danh dẹp loạn khiến đám hoạn quan đối kị mà ra tay sát hại. Nhưng tất cả cũng chỉ còn lại là quá khứ, nay gặp lại cô ấy với thân phận của một sủng vật, một người trời. Có lẽ, tiên hoàng đã muốn chia cắt hai người.
Ngồi một lúc nữa, Việt mở từ trong phòng ngủ đi ra, có vẻ cậu ấy cũng phần nào thể hiện nên một nét mặt nghiêm túc. Cậu ấy nói.
“Nguyên! Chúng ta cần nói chuyện.”
…
Sáng hôm sau, trong thế giới hư ảo, tiếng chuông báo thức vang lên, Ngân mở mắt tỉnh dậy nhìn bầu trời đêm mà ngỡ ngàng. Rồi cô chợt nhận ra mình sống ở trong thế giới hư ảo, vì hôm nay là cuối tuần nên cô không cần phải tới trường, tận dụng thời gian này nghiên cứu thêm về các loại ma quỷ cũng như là tra cứu thêm về sức mạnh của thú huyết. Nhìn ở phía tủ kết bên giường, cô chẳng thấy Việt đâu, đi ngoài thì thấy, cả hai đang nằm ngủ cùng nhau, thật là đáng yêu. Tuy cả hai người họ là ma, nhưng vị bị phong ấn trong cơ thể xác thịt nên vẫn phải ngủ như bao loài khác. Ngân không kìm lòng trước cảnh tượng dễ thương ấy mà lấy điện thoại ra chụp lia lịa.
Trong lúc chụp, có một thông báo hiện lên, là tin nhắn của chị Dung, chị ấy muốn gặp cô tại thư viện của căn cứ. Thấy tiện, nên Ngân đồng ý tới hẹn với chị Dung, vì suy cho cùng, trong cái tổ chức này, chỉ có chị ấy còn tính người nhất. Đám còn lại như thể ở một đẳng cấp khác, cứ đề cao bản thân mình hoặc mặc kệ sự đời mà chỉ lo cho bản thân.
…
Cô mặc lên mình một chiếc áo sơ mi trắng và váy đen nổi bật một sự trưởng thành. Khi tới trước thư viện, cô càng thêm ngỡ ngàng, vì thư viện có kích thước điên rồ khi nhìn không thấy được bức tường bao quanh, tủ sách thì này khắp nơi. Nhìn xung quanh một chút thì cô thấy chị Dung đang ngồi ở phía xa vẫy tay về phía mình.