Ma Việt - C3: THPT Bùi Thị Xuân Phần 38
Ngân ngồi ở trong buồng vệ sinh, Sợ hãi khi cô lại chẳng mang theo gì trong người. Nhìn ở phía dưới cánh cửa, còn cái bóng người với đôi giày thể thao vẫn còn đứng ở đấy. Nhưng Ngân biết quá rõ đó không phải là người rồi, chỉ là hai mắt cô trở nên đau nhức như thể bị ai đó chọc vào. Sau khi dụi mắt thì cái bóng phía ngoài kia đã biến mất, thay vào đó là tiếng gõ cửa, một giọng cộc cằn của bà lao công.
“Còn đứa nào trong đó! Ra lẹ. Để Tui còn dọn dẹp nữa.”
Nghe vậy Ngân hối hả mở cửa cúi đầu xin lỗi và rời đi, bỏ lại bà lao công đứng đó bực bội nhìn theo. Những điều bà ấy không ngờ, ở phía trên buồng vệ sinh ban nãy, nóc nhà đang nhiễu nước. Bà ấy nhìn lên thì thấy chỗ đó bị dột, bà thở dài rồi xịt nước và lau dọn xung quanh, còn chỗ rỉ nước đó sẽ thông báo với nhà trường gọi thợ sau. Nhưng điều bà ấy không ngờ là khi rời đi, màu nước nhiễu giọt ấy dần chuyển sang màu đỏ. Tấm ốp trần ở phía góc đó cũng gần bị kéo ra, trong góc tối ấy, một đôi mắt đỏ rực màu máu.
…
Sau khi tan trường, cả ba người họ ra một quán ăn vặt gần đó mà ngồi nói chuyện. Ngân có vẻ khá là sót túi tiền của mình, nhưng tuổi trẻ thèm ăn cộng với mùi hương khiến cô quên đi thực tại mà tiêu vào ăn vặt. Cho tới khi bưng ra tính tiền thì mới thở dài, vì khi trước làm tiểu thư nhà giàu quen rồi, nay phải tiết kiệm từng miếng ăn khiến cô có chút mệt mỏi. Ngoài ra còn phải đi mua đống đồ trang điểm và dưỡng gia nữa, mấy này chỉ có thể rửa mặt với nước, còn tóc cũng không được dưỡng nữa. Nghĩ tới lui cũng chỉ có thể thở dài.
“Bà làm gì mà than thở thế?” – Thu vừa ăn ngấu nghiến vừa nói.
“Tui dạo này đang có chút kẹt tiền ấy mà.”
“Kẹt tiền sao? Tiểu thư nhà giàu lần đầu cũng biết tới tiền nông rồi à.”
“Cậu là tiểu thư một nhà giàu sao?” – Anh ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” – Ngân thở dài.
“Sao không xin tiền bố mẹ vậy?”
“Chuyện kể ra cũng dài lắm, hiện tại tớ tự lập khỏi bọn họ rồi.”
“Tự lập sao? Rồi cậu làm nghề gì để sống?”
“Có nói cậu cũng không tin đâu. Với vài chuyện cần phải giải quyết nữa, chừng nào ổn định tớ sẽ nói.”
Nghe vậy, Thu liền mở túi mình ra và lấy ra một cọc tờ mệnh giá năm trăm mà nói.
“Thế cậu sử dụng số tiền này đi.”
“Hể” – Ngân và Anh điều ngỡ ngàng.
“Cậu đưa thật sao?”
“Tất nhiên rồi! Bà giúp tôi nhiều rồi, nay coi như báo đáp, dù gì tôi hưởng tiền từ kênh bà lập ra cho tôi khi trước mà, công trạng này phải báo đáp chứ!”
“Cảm ơn vợ yêu.” – Nói rồi Ngân nhào vào ôm lấy Thu, vị cứu tinh của cô.
Thấy đôi bạn thân kia, Kim Anh cũng ngồi thở dài nhìn hai người bọn họ. Đột nhiên cô thấy cặp Ngân bắt đầu động đậy, vì chút tò mò nên liền vén mở cặp lên thì thấy con mèo hồi sáng. Không ngờ đó lại là con mèo Ngân nuôi, ban đầu còn tưởng là con mèo hoang từ bên ngoài chạy vào trong. Thế là cô liền bế nó ra, mà ngồi vuốt vẻ, trong khi đó Nguyên có vẻ mừng cố cùng cũng được thoát ra.
Vì sợ hai đứa Nguyên và Việt chạy nhảy khắp nơi, Dung đã dán lá bùa phong ấn trong cái balo, trừ khi được mở ra, còn không cứ như cái lồng ra bằng thép. Khi trước vì một kẽ hở giữa nắp và thân vừa đủ thò đầu của Việt ra nên cậu ta mới nhìn thấy được thầy giáo. Nhưng sau đó, Ngân đã đó chặt lại và nhốt cả hai ở bên trong vài tiếng đồng hồ. Tuy không phải là vấn đề vì việc bị nhốt ở đâu đó lâu năm đã quen với Nguyên rồi, Nhưng việc ngồi đó nghe Việt chế nhạo khiến Nguyên không tài nào chịu nổi.
“Ngân! Con mèo này bà nuôi à?” – Anh giơ Nguyên về phía hai người họ.
Ngân thấy Nguyên thì giật mình nhận ra vẫn còn hai người họ ở đây, cô đã nhốt bọn họ trong đó vài tiếng rồi mà chưa cho ăn gì cả. Sau khi Ngân gật đầu, Anh liền có chút ngạc nhiên và nói.
“Làm sao cậu giữ nó trong đó mấy tiếng được vậy? Mèo nhà tớ còn không chịu nằm yên một chỗ, toàn leo trèo với phá phách không. Chỉ tớ bí kíp huấn luyện tụi nó với.”
Nghe vậy Ngân cũng thở dài, vì Nguyễn chẳng khác gì một con mèo cả, từ tính cách tới hình dáng. Tuy không phá đồ đạt nhưng lại rất ồn ào khi cứ dùng nồi chảo đập vào nhau như tiếng tập trận mà huấn luyện bản thân. Ngoài ra còn đánh lộn với Nguyên, khiến mọi thứ lộn xộn. Trong khi mọi người để ý đến Nguyên, cậu ấy lại nhìn Thu với một cảm giác khá là gần gũi. Có điều gì từ người cô ấy đã thu hút lấy Nguyên, Thu thấy mèo nhìn mình cũng xin bế nó. Nguyên cảm giác lâng lâng, những kỉ niệm phần nào ù về, cậu bỗng nhiên bật khóc. Điều này khiến cho cả đám thấy Nguyên vừa đáng thương lẫn đáng yêu.
Trong khi đó, Việt cũng bò ra từ trong túi, nhìn thấy Nguyên trên đùi của một cô gái không thấy mặt vì góc nhìn đã bị chiếc bàn che, cậu ta đã bật khóc. Nếu leo lên khá phiền phức, cậu liền dùng mắt âm nhìn vào thẳng linh hồn họ thì cũng phải ngạc nhiên. Không ngờ lại thấy được đứa em gái năm đó của mình.