Ma Việt - C3: THPT Bùi Thị Xuân Phần 35
Quay lại câu chuyện năm xưa, ở phía sau lưng mình, Hưng lại chẳng thấy gì nhưng đã phần nào cảm thấy rờn rợn nên liền chạy khỏi nhà ngay sau đó. Để lại phía sau một nụ cười đầy ma mị của con ma gà ngồi phía trên nóc nhà nhìn xuống chỗ thanh tra Hưng đang chạy. Hắn cười thầm mừng cho tên cán bộ đó, nếu mà lấy đồ vật nào trong nhà mang đi, có lẽ hắn đã không thể bảo toàn mạng mà thoát ra.
Trong khi đó, ông Yang đang nằm trong bệnh viện, theo như ông được biết thì đứa con gái chưa tròn một tháng tuổi của mình được bà hàng xóm giữ. Còn ông sẽ được xuất viện vào ngày mai sau cuộc kiểm tra sức khỏe và thẩm vấn, nhưng ông có phần nào không muốn về căn nhà đó, vì khi về chỉ làm cho ông không tài nào kìm lại được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Dù vậy Yang vẫn muốn về đó, muốn ôm lại kỉ niệm của hai người khi xưa, càng nghĩ chỉ càng thêm phần đau buồn. Ông nhắm mắt lại thở dài, khi mở mắt ra, bóng người màu đen xuất hiện với hai mắt trắng. Yang ngỡ ngàng trước gì mình thấy, ông dụ con mắt mình và cố nhìn kĩ thêm một lần nữa, làm cho bóng người đó mỉm cười nói.
“Thì ra việc ngươi té đập đầu đã khai thông con mắt âm dương. Rất tốt, không cần phải đợi ngươi ngủ nữa rồi.”
Nghe vậy, ông Yang đã nhận ra người trước mắt mình là ai.
“Cậu là ma gà sao?”
Việt làm ngơ câu hỏi đó, cậu ta nói tiếp.
“Nhà ngươi mới vừa bị đột nhập, ta đã hù tên đó đi rồi. Có gì về nhớ đem một tô cơm và con gà cho ta.” – Nói rồi Việt định bay đi nhưng ông Yang liền gọi lại.
“Chờ đã!”
“Sao thế?”
“Thưa ngài. Không biết ngài có thể giúp con được nhìn thấy vợ lần cuối được không?”
Nghe vậy, Việt thở dài, dù gì đã làm người bảo vệ cho gia đình này, cô ấy mất cũng một phần do cậu quá yếu.
“Sau khi xuất viện. Nhận lại xác cô ấy, ngươi sẽ được gặp lại được cô.”
“Dạ vâng! con cảm ơn ngài.” – Ông Yang chắp tay lạy lia lịa.
“Đừng cảm ơn ta. Ta chẳng làm gì cả, ngươi nên lo cho con gái mình đi.” – Nói rồi con ma gà ấy bay vào trong bức tường và biến mất.
Để lại ông Yang hi vọng mình sẽ thấy và được nói chuyện với vợ thêm một lần nữa.
…
Quay lại tuyến truyện chính,
Cuộc trò chuyện giữa gà con và mèo đã bị cắt ngang khi Ngân quấn khăn tắm đi ra. Cả hai con vật đó nhìn cô với một ánh mắt tỉnh bơ rồi quay lại nói chuyện tiếp, Ngân thấy vậy liền hỏi.
“Nãy ta để cái phong bì tài liệu đâu rồi nhỉ?”
“Ở trên bàn kìa!” – Gà Việt nói rồi chỉ đôi cánh mình về phía bàn.
Cô đi tới lấy phong bì và ngồi giữa hai con vật ấy, mà trong lòng cảm giác như bọn họ đang nói xấu mình.
“Cái thứ đàn bà lẳng lơ. Không biết ăn mặc cho đàng hoàng à. Còn có người ở đây nè.” – Trong đầu hai con vật suy nghĩ.
Ngân cũng mặc kệ, vì suy cho cùng, họ sống ở thời đại phong kiến với phụ nữ che hầu hết cơ thể mình. Còn cô lại chỉ quấn cho mình một cái khăn tắm cũng đơn giản vì không mang theo đồ. Mỗi bộ đồ cô mặc trước đã bị ném vào máy giặt, còn bộ đồ được phát thì lại là bộ đồ công sở nhìn khá khó chịu. Thế nên đành phải quấn khăn tắm tạm, đợi giặc xong đồ cũ rồi sấy khô bằng bàn ủi là được. Mà chuyện đó tính sau, tập trung vào nhiệm vụ chính trước đã.
Mở phong bì ra là một số hình chụp cũng từ dãy hành lang, nhà vệ sinh và cổng trường học, cùng với một tờ giấy ghi vài câu đơn giản.
Địa điểm: Điều tra trường Trung Học Phổ Thông Bùi Thị Xuân.
Nhiệm vụ: Tiêu diệt kẻ gây nên sự bất thường.
Thời hạn: Một tuần.
Với vài câu đơn giản khiến cho Ngân có chút ngỡ ngàng, vì cô đã nghĩ rằng bên trong sẽ có nhiều thứ hơn nữa. Nhưng khi cô ấy chổng ngược nó xuống và cố lắc thì có một thứ gì đó rơi ra như cô đoán. Đó là một lá bùa và mắt kính, cô đeo thử mắt kính lên thì chẳng thấy gì khác biệt cả. Chắc đó chỉ là mắt kính cải trang nên cô ném đống đồ đó lên bàn và ngả người tựa lên ghế. Ngân nhắm mắt lại mà suy nghĩ, đã quá nhiều chuyện xảy ra, nay cô cũng không còn nơi để về rồi. Mệt mỏi cứ đè lên người, làm cho cô cảm thấy thật mệt mỏi, thở dài chẳng muốn làm gì hết. Cái thứ mệt mỏi này cứ như một cục năm kí đè lên người cô vậy, một bộ lông xù ấm áp.
“Đợi đã! Hình như có gì đó sai sai.” – Ngân chợt nghĩ trong đầu. – “Cái gì nằm trên chân mình vậy?”
Ngân mở mắt ra nhìn xuống thì thấy con mèo đen đang nằm trên đùi mình.
“Này Nguyên! Ngươi nghĩ gì mà nằm trên đù một đứa trẻ thế.” – gà Việt ở phía ngoài bực tức thầm nghĩ. – “Đúng là lão hám sắc! Đáng ra không nên gả em gái mình cho hắn.”
“Ta là mèo mà, nằm chỗ nào mềm mại dễ ngủ được rồi.”
Nghe cuộc cãi vã này, Ngân phát chán chỉ vì những lý do vô lý cũng bị hai cha già nằm đem ra mà cãi lộn.
“Được rồi! Dừng lại đi hai người.”
Đang ngăn cuộc cãi vả lại thì có một tiếng gõ cửa từ phía ngoài.
“Xin chào em! Là chị Dung đây, em có thể mở cửa cho chị được không?”