Ma Việt - C3: THPT Bùi Thị Xuân Phần 34
Sau khi nín khóc, cô quay mặt rời đi.
Ra tới cổng phụ của trường ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Bên ngoài Khương đang đứng hút thuốc lá, ngoài ra còn có ma gà Việt và Nguyên. Nhìn thấy Ngân bước ra, Khương không nhìn cô mà chỉ giơ tay ra, một tên âm binh xuất hiện và đưa cho cậu ta một phong bìa. Nhận xong cậu ta liền đưa thẳng về phía mặt của Ngân mà nói.
“Đây là bài kiểm tra đầu vào của cô.” – Nói rồi ném cho cô bộ áo dài. – “Thứ hai khai giảng, cô sẽ đi vào trong mà điều tra.”
Ngân mở phong bì ra, đập vào mắt cô là trường THPT Bùi Thị Xuân. Kèm với một vài hình ảnh và thẻ học sinh giả.
“Cô sẽ phải tìm ra nguồn gốc của lời đồn với thời hạn là hai ngày. Nếu nhìn thấy ma thì diệt ngay.” – Nói rồi Khương mở cổng đi vào trước, để lại Ngân vẫn còn đang đọc thông tin.
…
Vài tiếng sau, bọn họ quay lại trụ sở chính của hội áo vest. Giờ đây cũng là nơi Ngân sẽ sống ở đây, một thế giới chỉ có một bầu trời đêm lạnh lẽo, không có một tiếng xe hay sự náo nhịp của hàng xóm. Bọn họ lấy tòa nhà Landmark 81 là căn cứ chính. Dù là nơi náo nhiệt đông đúc ở thế giới thực, ở đây chỉ mang một vẻ vắng tanh, nhưng vẫn mang một vẻ sang trọng của tòa nhà cao nhất Việt Nam.
Họ tận dụng những tòa chung cư xung quanh để làm chỗ cư trú và Ngân cũng có một căn phòng riêng cho mình ở trong khu chung cư ấy. Một căn phòng gọn gàng toát nên vẻ sang trọng của một căn chung cư gần thủ đô, bên trong đầy đủ tiện nghi, nhà vệ sinh còn có cả bồn tắm để cô ngâm mình. Nhưng không biết ở thế giới song song này nước còn hoạt động không?
Cô tới bồn rửa tay, đẩy tay cầm lên, nước chảy ra. Có vẻ thế giới này vẫn sử dụng được nước bằng một lý do nào đó. Càng nghĩ thì lại thấy tò mò về cái thế giới song song này, trước kia nghe câu nói của ông bà rằng “Trên nhân gian có gì thì ở dưới cũng có.”. Nhưng bỏ qua chuyện đó một bên, giờ cô phải tận hưởng ngâm mình trong nước nóng mới được.
Trong khi đó, con ma gà Việt và mèo Nguyên ngồi ở ngoài phòng khách, bọn họ vì đã bị phong ấn sức mạnh nên đành ngồi lại trò chuyện.
“Thế sao ngươi thành ma gà vậy? Một kẻ kiêu ngạo như ngươi lại phục tùng một dòng họ khiến ta có chút bất ngờ đấy!” – Nguyên bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Không như ngươi nghĩ đâu. Nếu không phải bị bỏ vào chum thì ta có lẽ thành oan hồn vất vưởng đâu đó rồi.” – Nói tới đó, Việt thở dài. – “Đã còn lại một bộ xương khô, không biết thế nào lại có con gà rừng nhảy vào ăn mấy đốt xương của ta rồi chạy đi.”
“Thế là ngươi biến thành ma gà do bị một con gà ăn sao?”
“Ngươi làm như đây là thế giới kì ảo do trí tưởng tượng của con người vậy.”
“Con gà đó chạy một hồi thì bị mấy anh thợ săn phát hiện mà truy đuổi, nhưng nó kịp tẩu thoát mà nhảy vào chiếc chum kia. Ta đuổi theo nó đòi lại xương, mà không ngờ khi bay vào chum để kiểm tra con gà thì ta đã bị kẹt ở trong. Con gà cũng như bị tan chảy dần đi, linh khí nó dần chuyển sang cho ta.”
“haha! Thú vị thật đấy! Một quan trời lại biến thành một thứ tà vật.” – Nguyên cười lớn, cố ý châm chọc Việt.
“Thế còn ngươi? Sao lại bị nhốt trong bát quái trận? Không phải chỉ với một nhát chém, ngươi có thể thoát ra dễ dàng sao?”
“Ngươi quá coi thường bát quái trận của lão đó rồi, tuy nhỏ vậy nhưng uy lực đủ để khống chế một vị thần ấy, ta khi ấy hóa thân thành một chú hổ nhưng sau khi phong ấn sức mạnh, nó biến ta thành mèo đen nhỏ nhắn này luôn.” – Nói tới đây, Nguyên nghĩ mà tức. – “Nếu không phải bị hắn dắt vào bẫy thì ta cũng không ra nông nỗi này.”
“Đúng là kẻ ngu muội mà, khi trước muội muội gả cho ngươi thật là bất hạnh.” – Việt châm chọc Nguyên.
“Thời loạn thế, một kẻ chỉ biết đọc chữ làm văn như ngươi chẳng làm được gì giúp muội ấy cả. Suy cho cùng ngươi cũng là đám tham quan thôi.” – Nguyên đáp lại với thái độ đầy khiêu khích.
“Thế mà ngươi lại để muội ấy một mình cả tháng trời…”
“Ngươi thì biết gì?” – Nguyên cắt lời Việt, tức giận. – “Ngươi chỉ biết ăn chơi hưởng lạc như đám tham, để ta ra xa trường chống giặc. Lúc thua trận thì chỉ trích ta, trong khi lương bị các ngươi ăn chặn, binh lính phía dưới không có ăn làm sao chúng có sức chiến đấu! Dòng họ các ngươi hại ta hết lần này tới lần khác, xem muội muội như một con tin mà chèn ép.”
Nói tới đây, hai người bỗng chốc có một phút giây im lặng. Nguyên đã nói ra những uất ức cũng như sự tức giận bấy lâu nay về gia đình nhà dâu. Nếu không phải nằm xuống ở trận chiến năm đó, có lẽ bọn họ cũng đã không đánh nhau. Suy cho cùng chỉ là xung đột trong gia đình, Việt thở dài vì đó mới là góc nhìn một phía của Nguyên. Vì năm đó, người phá hoại cậu ta với muội muội của Việt cũng chính là nhà vua, người mà Nguyên hết lòng phục tùng.