Ma Việt - C2: Bệnh Viện Chợ Rẫy - Nhà Vĩnh Biệt Phần 30
Quay lại chục năm về trước, câu chuyện tiếp diễn với việc cậu cảnh sát thuộc bộ phận điều tra an ninh tới hiện trường vụ án. Trời đã ngả ánh vàng của những tia nắng cuối cùng trong ngày, nên cậu phải tìm ra thu thập thêm manh mối. Nhìn từ bên ngoài, có một hàng rào sắt cao một mét đã phủ kín những loài cây dây leo, nằm sát bên hàng rào ấy là một bàn đá theo lời kể của người hàng xóm là được dùng làm nơi đón tiếp khách tới. Đi vào kiểm tra, cậu thấy còn một chiếc ly còn đang uống dở, nhiều khả năng là của thủ phạm.
Từ bàn đá đi vào trong nhà ít nhất là cả chục mét và ông chồng bị ngất ở trước cửa nhà, trong khi bà vợ chết ở trong bếp, chỗ xác nằm đã được vẽ lại bằng phấn. Bên trong nhà đã xây hầu như bằng gạch như một căn nhà cấp bốn, nhưng bếp phía sau chỉ được dựng bằng lá, dù vậy vẫn lấp được cho căn bếp ấy. Chỗ cái xác nằm là chính giữa căn phòng. Hiện tại chưa có bằng chứng xét nghiệm tử thi, nhưng từ những gì được kể thì nạn nhân đã bị cởi đồ, là một vụ cưỡng hiếp.
Nó sẽ không đáng để bàn tới nếu cô vợ bị giết còn ông chồng lại ngất ở ngoài sân. Nhưng cú ngất có phần rất kì lạ, khi chỗ bị thương là phía sau gáy. Ngoài ra trong bếp lại không có sự xáo trộn gì, đa phần nếu thấy chồng bị đánh ngất, người vợ phải truy hô cứu và cố chạy trốn làm chơi đồ rơi bừa bãi chứ. Trong khi căn bếp này lại được sắp xếp một cách gọn gàng, nên việc người chồng có mặt cùng thời điểm với người vợ là không thể xảy ra.
Với những chi tiết này không đủ để kết luận được điều gì, nhưng sống lưng của cậu như thể ai đó đang theo dõi cậu. Dù lại sống lưng, cậu vẫn muốn tiếp tục nhòm ngó xung quanh, có những tiếng bò lắc tắc như một con gián khổng lồ. Nhưng lo mãi tập trung xem hiện trường mà cậu đã phớt lờ đi lời cảnh cáo đó, theo sau là những tiếng bước chân dậm mạnh xuống đất của những đứa trẻ mới tập đi đã thu hút sự chú ý của cậu ta, phía sau cậu là hai cánh cửa vào phòng ngủ của cặp vợ chồng và phòng em bé đã đóng lại. Tiếng bước chân ấy như xuất phát từ trong phòng ngủ, cậu ấy chầm chậm bước vào trong. Ngoài tủ đồ và giường của vợ chồng thì chẳng thấy gì, nhưng vẫn có một cảm giác lạnh lạnh không thể tả được. Cảm giác như thể có một đứa trẻ đang đứa ở phía sau, giọng nói đầy ma mị cất lên.
“Chào mừng kẻ đột nhập,”
…
Quay về thời điểm hiện tại,
Trên người Ngân là một con mèo đen và một cục bông màu vàng. Nhìn nó một hồi thì hay cái chân màu vàng lòi ra, đó là một con gà con, con mèo kế bên nhìn thấy vậy cười tít mắt.
“Haha! Không ngờ ngươi lại hóa thành gà rồi. Đáng đời lắm!”
“Im đê!” – Ma gà Việt đứng dậy nhìn bản thân mà thở dài – “Công sức tu tập mấy trăm năm nay của ta tiêu tàn theo mây khói rồi.”
“Thế! Ông là con ma gà trong người tôi đó sao?” – Ngân vừa nịnh con ma gà vừa nói. – “Ông đã đi đâu mà giờ mới chịu xuất hiện?”
“Ta luôn ở quanh cô thôi. Chẳng qua cô không thấy đấy.”
“Vậy mà để tôi bị đám ma quỷ đuổi té khói, có ma bảo vệ mà bị mấy con ma khác…” – Nghĩ tới Ngân thấy sợ hãi và kinh tởm bởi con quỷ hút hồn cô.
Ngân thật sự không muốn vào lại nhà xác đó chút nào. Vừa hôi, lại gặp ma quỷ đáng sợ, nhìn sang con mèo đen và con gà con kia. Cô liền véo cho hai con vật đó.
“Hai tụi bây chết cho tao!”
Theo sau là tiếng la toáng lên của hai con vật.
“Aaa! Tôi có làm gì cô đâu mà cũng bị vạ lây.” – Mèo Nguyên hỏi oan ức.
“Không phải nhà ngươi nhốt ta ở trong cái nhà xác đó sao. Con nghiệt súc kia!” – Ngân nổi giận đùng đùng.
“Ẹc!” – Mèo Nguyên nhìn sang gà con Việt, mà hắn ta quay sang hướng khác. Cậu quay sang phía Ngân đang bốc hỏa mà nói. – “Cô chưa biết hết thôi.”
“Biết cái đầu nhà mày.” – Nói rồi Ngân dùng hai tay véo vào má con mèo.
“AA!! Nh..à ng..ươi khô..ng sợ t…a gh…im sa…o” – Nguyên bị véo má liên tục nên lời nói cũng chẳng rõ.
“Sợ gì các ngươi! Bị phong ấn một lũ rồi! Bà đây xử hết!”
Nói rồi Ngân hết đánh rồi quật con mèo ra bã. Sau một hồi xả tức, con mèo nằm co giật trên nền đất, Việt đứng trên giường miệng cười hả dạ. Nhưng chưa cười được nhiêu lâu thì bàn tay to lớn của Ngân đã nắm lấy Việt, cô ta ném Việt bay ra mà đập thẳng vào tường.
“Không đập các ngươi ra bã, bà đây không chịu được.” – Nói rồi Ngân leo ra khỏi giường mà tiếp tục cho cả hai người ăn hành.
…
Trong khi đó, ở phía Dung và tên mặc vest trắng, hai người họ ngồi cũng bàn với sáu người khác trong đội. Trong căn phòng tối không một ánh đèn.
“Cuộc trấn áp đã hoàn thành. Nhưng lại có một số điều xảy ra ngoài dự đoán!” – Dung mở lời. – “Đã có một người ngoài vào trong hư ảo.”
“Một người ư? Việc có người vào được thế giới hư ảo không phải hiếm mà.” – Một người khác đáp, anh ta quay sang thanh niên mặc vest trắng kia chất vấn. – “Còn Lothar! Sao anh lại đem đám quan đó cho người lạ kia giữ?”
“Nếu người đó có Thú Huyết thì sao?” – Lothar nghiêm nghị nói.
“Cái gì?”