Ma Việt - C2: Bệnh Viện Chợ Rẫy - Nhà Vĩnh Biệt Phần 29
Trong tâm trí Ngân, cô trôi nổi trong không gian đen tối. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽ bao trùm lấy tâm trí của Ngân, những mảng ký ức như tấm gương vỡ rơi xung quanh. Từ lúc nhỏ cho tới khi trưởng thành, nhìn lại thì thấy cô từng được gia đình yêu thương chiều chuộng. Nhìn vào một tấm kính vỡ, cô nhìn thấy bản thân vào sinh nhật năm tuổi được ba mẹ tặng cho gấu bông.
Bọn họ còn vui đùa với cô, nhưng rồi một tiếng gõ cửa bên ngoài ba mẹ cô đi ra. Có việc gì đó, hình như người bên ngoài có chất giọng khá cao và chút kì lạ, ba cô đã trở nên tức giận và kích động. Không biết có phải do bà cô bên ngoài làm cha tức giận vậy không? Hi vọng cha sẽ vui vẻ sớm thôi.
Nhìn sang mảnh vỡ khác, vài năm sau, cô đã lên lớp ba. Cha mẹ vẫn tươi cười với Ngân, nhưng nụ cười ấy thật đáng sợ, cô sợ vì nó thật giả tạo, ba mẹ đang giấu giếm điều gì chăng? Liệu cô đã làm gì sai không?
Mỗi lần đi tới họ, một ánh nhìn thờ ơ đáp lại cô, họ đặt kỳ vọng cho cô, nhưng lại không một lời cổ vũ, chỉ toàn trách móc. Dần cảm giác như cô là người dân trong ngôi nhà mình được sinh ra, có phải bản thân không phải con ruột không?
Những mảnh vỡ kí ức nhìn thoáng qua ấy, trôi dần vào trong bóng tối, một cuộn giấy cổ dần hiện ra phía trước mặt Ngân. Nó từ từ mở ra, ánh sáng phát ra chói cả mắt cô, một cảm giác ấm áp. Không còn cô đơn nữa, phía xa nguồn ánh sáng kia, có một bóng người đang bước tới. Cảm giác thật là quen thuộc, Ngân giơ tay ra cố nắm lấy người đó, nhưng không thể vươn tới được.
Ánh sáng đột ngột sáng hơn nữa, khiến cô nhíp mắt lại, khi nhìn một lần nữa thì thấy tay mình đang vươn lên cao phía đèn huỳnh quang, còn bản thân đang nằm trên giường. Quan sát xung quanh thì chợt nhận ra đây là bệnh viện, không lẽ mình được cứu rồi? Mình đã nằm ở đây bao lâu rồi?
Nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy bầu trời vẫn còn tối mịt, Ngân bước khỏi giường mà chạy ra cửa sổ nhìn. Bên ngoài vắng tanh, nếu là lúc trước có lẽ đã tràn ngập quỷ. Nhìn xem xung quanh căn phòng, cô thấy có cái đồng hồ đứng yên đúng vào ba giờ, cô cảm thấy có chút căng thẳng.
“Em tỉnh rồi à?” – Một giọng nữ ở phía sau Ngân.
Cô quay lại thì thấy một cô gái mặc đồ công sở, cô ta với kiểu tóc ngắn ngang vai và một mái tóc dày che cả trán.
“Quên giới thiệu, chị tên là Dung. Còn em là?”
“À em là Ngân, Nguyễn…” – Ngân đang nói thì bị Dung bịt miệng lại.
“Không cần tên đầy đủ, đám ma quỷ nghe thấy là bắt em đi đó!”
Nghe vậy Ngân gật đầu, Dung mới thả ra mà nói tiếp.
“Thế em đang làm ở đây?”
“Em,,, Thật ra em chỉ đang phụ một thầy trừ tà cho bệnh viện thôi.”
“Vậy sao? Thế thì ông ấy đâu rồi?”
Ngân có chút ngập ngừng, dù gì cô cũng chẳng biết mình ở đâu và người này là ai. Nhưng đã bị kẹt ở đây rồi thì đành phải kể cho cô ta nghe, từ khi Ngân bước vào bệnh viện tới khi cô thoát ra khỏi nhà xác. Dung thì chỉ gật gù lắng nghe, không nói một lời nào, cho tới khi Ngân kể xong.
“Vậy để chị điều tra xem, em giờ cứ nghỉ ngơi đi đã.”
“Dạ vâng! À mà chị, cho em hỏi tí.”
“Sao em?”
“Bọn mình đang ở đâu vậy? Sao em chẳng thấy ai hết vậy?”
“Tụi mình đang ở thế giới hư ảo.”
“Hư ảo? Nó như thế nào vậy?”
“Thế giới hư ảo là thế giới mà người chết đến trước khi đi xuống địa ngục hay đi lên thiên đàng. Nó như một thế giới song song của thế giới thực nhưng ở đây chỉ có buổi tối. Nhưng linh hồn sau 49 ngày mà không siêu thoát được thì sẽ mắc kẹt ở đây. Dù vậy vẫn còn nhiều trường hợp ngoại lệ”
“Có thế giới vậy luôn sao? Nếu vậy sao ở thế giới thực chỉ có một số địa điểm bỏ hoang mới có ma thôi vậy?”
“Do những nơi đó ít dương khí.”
“Vậy tại sao ma quỷ lại xuất hiện nhiều vào khung 12 giờ?”
“Do lúc đó kết giới bị yếu đi.”
“Kết giới?”
“Đúng vậy! Kết giới ngăn cắt thế giới ảo và thực, ngăn ma quỷ tràn quá nhiều vào thế giới thực.”
Nghe vậy Ngân đã hiểu đại khái được phần nào tại sao xung quanh chẳng có ai. Lý do chỉ đơn giản cô không ở thế giới của mình, nhưng vẫn còn khá nhiều điều muốn hỏi nữa. Một tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ. Thanh niên mặc vest trắng bước vào.
“Xin lỗi nếu làm phiền các quý cô. Nhưng tới giờ rồi.”
“Tới giờ? Tới giờ gì vậy chị Dung?” – Ngân ngơ ngác hỏi.
“À! Tới giờ họp ấy, em cứ ngồi ở đây đi, lát nữa chị lại tới thăm.”
“Ồ em gái ở bệnh viện à?” – Thanh niên mặc vest kia nhìn từ trên xuống dưới. – “Không ngờ em có thể sống sót ở nơi đó ấy.”
“Thật ra! Một phần do một con mèo cứu em đó.”
“Con mèo à? Ý em là con này sao?” – Thanh niên đó cầm Nguyên trong hình thể còn mèo lên.
“Ơi! Sao anh bắt được nó vậy?”
“Sắp tới giờ họp rồi. Để con mèo này giải thích cho.” – Nói rồi thanh niên đó ném con mèo lại cho Ngân, cùng với cục bông màu vàng. – “Anh cảm giác em có liên kết với đám này nên để cho em trông tụi nó đó.”
“Anh không đem bọn chúng đi tra khảo mà lại để em trông? Mà liên kết gì cơ?”
“Quỷ dữ tuy dụ dỗ nhưng không thể nói dối trước mặt chúa, bọn nó bị phong ấn rồi nên không thể làm hại được ai đâu. Còn liên kết em phải hỏi tụi nó ấy.”