Ma Việt - C2: Bệnh Viện Chợ Rẫy - Nhà Vĩnh Biệt Phần 25
Quay về câu chuyện chục năm về trước,
Sau khi tỉnh dậy ở trong bệnh viện, có hai vợ chồng hàng xóm đang ngồi ở kế bên. Thấy ông tỉnh, ông chồng liền vội chạy đi báo cho bác sĩ, còn bà vợ dìu cho ông cố Ngân ngồi dậy. Bác sĩ cũng vào theo sau đó kiểm tra tình hình một lúc rồi nói.
“Anh ấy không bị sao. Chỉ là va đập mạnh ở phía sau gáy thôi. Hiện tại thì không sao, nhưng về sau không rõ sẽ có di chứng gì.” – Bác sĩ quay sang hỏi ông cố Ngân. – “Anh cảm thấy thế nào rồi anh Yang?”
“Thật ra có chút choáng váng. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy phiền anh rồi, nhưng mà anh có nhớ chuyện gì đã xảy trước khi bất tỉnh không?”
Nói tới đây, ông Yang bỗng giật mình nhớ ra cuộc trò chuyện giữa ông ấy và con ma gà. Ông liền quay lại hỏi bác sĩ.
“Nhà tôi đã xảy ra chuyện rồi phải không? Tôi lúc đi vào nhà thấy bàn tay nên hoảng sợ lùi ra sau, không ngờ bị vấp ngã mà té đập đầu.”
Nghe vậy hai vợ chồng hàng xóm và người bác sĩ có chút ấp úng. Dù gì nói tin xấu cho người bệnh như vậy sợ sẽ làm tinh thần người ấy bất ổn, đâm ra lại gây nguy hại tới sức khỏe. Nhưng ông Yang đã đoán được phần nào rồi, ông chỉ thở dài với một vẻ mặt buồn bã, xong lại nói tiếp.
“Có phải bàn tay ấy là của vợ tôi không? Thế thì con của tôi thì sao? Có ai trông coi nó không?”
Bác sĩ có chút bất ngờ trước thái độ đó, của ông Yang, như thể đã biết trước được vợ mình sắp chết vậy. Nhưng cũng không thể nói ông ấy là kẻ giết người được, vì ông ấy dù gì cũng đã ngất ở nơi hiện trường vụ án. Vẫn là phải đợi cán bộ điều tra thêm.
Ở phía cục cảnh sát, bọn họ vẫn đang cố liên kết các manh mối trong vụ án lại. Vì đây còn trong giai đoạn mới giải phóng khỏi chính quyền của thực dân Pháp, bộ công an khi này tách ra khỏi bộ nội vụ và độc lập làm việc dưới sự chỉ huy của Trần Quốc Toản. Nhưng số lượng cảnh sát khá mỏng vì đã phần đã tham gia quân ngũ, nên đội điều tra chỉ có tầm vài người, vài ông bác từ bộ nội vụ vào hỗ trợ và một thanh niên trẻ tuổi.
Với một phong thái lịch lãm mỗi khi nghiêm túc làm việc, anh được nhiều chị em gái bên ngoài để ý. Với một bộ trang phục công an màu xanh vàng như màu tàu lá chuối đã héo đi, phần nào giống như bộ quân phục của bộ đội. Cậu ta tên là Hưng, mới vừa tốt nghiệp từ trường đào tạo công an, vì đã nhiều lần giúp người dân truy tìm đối tượng trộm cắp mà được tham gia vào cục an ninh điều tra.
Từ những gì họ thu thập được, nạn nhân chết ở trong gian bếp tại nhà. Nguyên nhân cái chết là do nghẹt thở, tên giết người đó sau đó còn quan hệ tình dục với cái xác nữa. Càng nghĩ không ai là không tức giận với những gì tên giết người đồi bại đó đã làm.
Ngoài việc đó ra, còn có chồng của nạn nhân nằm bất tỉnh ở phía trước nhà. Người qua đường thấy vậy nên truy hô mọi người tới giúp, nhưng ông ta vẫn còn đã bất tỉnh nên khó mà khai thác được quá nhiều thông tin. Theo bác sĩ chăm sóc ông ấy thì sẽ khó đoán được khi nào sẽ tỉnh lại hay đầu óc có bị ảnh hưởng gì không. Nhưng nhờ vào những người hàng xóm mà nhóm điều tra cũng có được và thông tin cơ bản.
Đây là một gia đình ba người, ông ta là một người dân tộc thiểu số xuống thành phố lập nghiệp, nạn nhân là một đứa trẻ mồ côi do chiến tranh. Bọn họ vào năm ngoái khi đem đồ dân tộc xuống đây bán đã bị người trộm đi, nhưng lại chẳng thể tìm ra được tên cướp. Nay lại có một kẻ khác vào hãm hiếp người vợ, kiểu này sẽ làm mất nhiều uy tín của bộ công an khi không xử lý vấn đề này thỏa đáng.
Qua những thông tin này, người thành niên trẻ kia có chút thất vọng, vì thiếu quá nhiều thông tin. Đột nhiên từ phía ngoài căn phòng điều tra, có một anh công an gõ cửa rồi bước vào.
“Báo cáo đồng chí! Nhân chứng đã tỉnh rồi.”
“Thật sao! Được rồi, mai ta sẽ đi gặp ông ta.” – Ông già từ bên bộ nội vụ nói trong khi tay đang xếp chồng tài liệu lại.
“Ông ta tỉnh rồi sao? Vậy chúng ta nên tới hỏi thêm thông tin mới đúng chứ!” – Thanh niên kia quay sang ông lão đáp.
“Người ta mới tỉnh. Chắc giờ vẫn còn rất mệt, nên để người ta nghĩ ngơi chút, nếu sức khỏe bị ảnh hưởng gì chúng ta sẽ bị trách cứ đấy!”
“Nhưng mà nếu để lâu quá! Thủ phạm sẽ cao chạy xa bay rồi.”
“Vụ án xảy ra vào buổi sáng, trưa mới được thông báo. Giờ đã gần tối rồi, là người dù có giết người đi nữa cũng phải có thời gian nghỉ chú chàng trai trẻ.” – Ông già thở đứng dậy và rời đi.
Nghe vậy, thanh niên kia cũng cạn lời, vì ông ấy nói đúng, giờ cũng sắp tối rồi. Cũng nên về nhà, nhưng từ sở công an về nhà, cậu có thể qua hiện trường vụ án. Nhân cơ hội này nên kiểm tra xem có gì bị bỏ sót trong hiện trường.
Nghĩ là làm, cậu Hưng đã đi tới nhà của ông Yang. Một bầu không khí lạnh lẽo toát ra từ căn nhà, như thể đã không có ai sống ở đây cả chục năm rồi.