Ma Việt - C2: Bệnh Viện Chợ Rẫy - Nhà Vĩnh Biệt Phần 19
Ông Tân và con chó tinh kia nhìn nhau trừng trừng. Ông rút ra bốn tấm bùa ném cho cả bọn và quát.
“Dán cái này lên trán và rời khỏi bệnh viện đi. Ta sẽ lo phần còn lại.”
Cả đám cũng không ai dám phản kháng mà gật đầu đồng ý. Thế rồi bọn họ khiên người y tá trẻ và rời đi nhưng chẳng hiểu sao con chó cũng bước qua một bên để bọn họ rời đi.
“Đi đi!” – Con chó tinh ấy nói chầm chậm.
Nghe vậy cả đám người nhìn sang ông Tân thì thấy cái gật đầu nên liền chạy đi ra khỏi công thật nhanh. Nhưng trong lúc đi ngang qua, ông bảo vệ nghe một tiếng thì thầm vào trong tai.
“Cảm ơn.”
Khi nhìn lại thì ông cảm thấy con chó ấy có chút quen mắt. Nhưng chưa kịp định hình, nó gầm gừ lên một tiếng khiến cho ông ấy hoảng loạn và chạy đi. Ông Tân thấy vậy liền cười nói.
“Không ngờ ngươi còn lưu luyến chủ đấy!”
Con chó vẫn nhìn cả nhóm người đi, nó quay lại, tay cầm gậy chỉ về phía ông Tân.
“Những người không liên quan nên để họ đi. Còn ngươi thì phải trả giá trong những linh hồn đã bị giết trong trận chiến.”
“Nói nhiều làm gì! Nhào vô.”
Nói rồi con chó tinh kia nhào về phía ông Tân, và giáng một đòn từ trên xuống dưới. Nhưng ông ta đã kịp dùng bùa dán vào cây gậy ấy. Khi tấm bùa chạm vào cây gậy, một vụ nổ va lên khiến cho hai người văng ra. Cây gây đã bị bể nát, còn một bên của ông Tân cũng đã bị bể nát.
Không nhiều lời, con chó ném cầm nón lá vào người ông để che tầm nhìn mà nhào tới. Nhưng trên tay ông Tân vẫn còn cái trống lắc tay, nên ông tiếp tục triệu hồi thêm hàng trăm con trồi từ dưới lên nữa.
Bọn chúng chém cái nón lá ấy đi, mà không rằng con chó ấy cũng biết mất theo. Làm cho ông Tân có chút hoảng hốt, nhưng không ngờ trong lúc đang đấu với con chó thì đám oan hồn bên ngoài đã giết sạch âm binh cố thủ mà tiến vào trong tấn công ông.
Ông thế là phải điều khiển đám âm binh đó tiếp tục chặn đường đám oan hồn ấy. Nhưng việc đó đã làm cho ông lộ ra sở hở, con chó ấy liền lập tức xuất hiện trước mặt ông và đá văng ra khu thang máy.
Cùng lúc đó, cả đám người đã chạy ra giữa sân bệnh viện, một tiếng nổ vang lên từ phía sau. Những lá bùa trên tay vì vậy cũng bị gió cuốn bay khỏi tay. Bọn họ thấy vậy liền hoảng hốt để chạy theo lấy, để lại Ngân và cô y tá trẻ còn đang ngất xỉu lại giữa sân đợi. Nhưng xui thay, hai người kia chỉ lấy được có ba lá bùa, nên Ngân liền dán lên cho cô y tá còn đang ngất kia mà nói.
“Hai cô chú nên dùng hai tấm còn lại đi, dù gì hai người là người ngoài không liên quan tới việc này.”
Hai người kia nghe vậy cũng phải đồng tình, vì một người ở lại, nếu là bọn họ thì chẳng giúp ích cho gì. Còn Ngân ban đầu là người giới thiệu ông Tân chắc sẽ biết được chút ma thuật phòng thân. Nhưng việc để một người trẻ đi chiến đấu với ma quỷ trong khi người già mình chạy trốn thì quá mất mặt.
Ông bảo vệ định đề nghị bản thân mình ở lại, Ngân đã dán lá bùa lên trán ông ấy và nói.
“Đừng lo! Mọi chuyện sẽ ổn thôi chú.”
Cô y tá già sau đó cũng dán lá bùa lên trán luôn. Theo sau đó, một cơn gió thổi quá, làm cho hai người họ nhắm mắt lại. Khi mở ra, chỉ còn lại ba người, Ngân đã biến mất. Nhìn về phía sảnh thay vì là trận chiến kinh hoàng đã phá nát kiến trúc bên trong. Nhưng thật ra chẳng có gì xảy ra cả, vẫn là cái sảnh vắng người sáng đèn huỳnh quang, vẫn là tiếng ve kêu gọi đồng loại vào đêm tối. Mọi chuyện cứ như là mơ.
Quay lại thời điểm hiện tại ở phía ông Tân bị đánh bay ra khu thang máy. Ông té ngã nhào vài vòng rồi cố đứng dậy, thật khó để đối đầu với nhiều đối thủ. Nếu chọn một nơi hẹp để ông hạ từng người thì sẽ tốt biết mấy.
Quay qua nhìn thấy thang máy thì chợt nảy ra ý tưởng. Ông liền đi vào bên trong, nhưng con chó ấy không để ông thực hiện ý định của mình. Nó liền nhảy vào theo ông ấy luôn.
Ở trong thang máy, ông dùng bên cánh tay đã bị thương mình chặn lại cú cắn của nó, tay còn thì cố đấm vào người nó. Nhưng mà khá vô dụng, khi con chó ấy quá thông minh, đã đỡ tất cả các cú đấm của ông ấy. Ông Tân loay hoay cố lùi lại mà thang máy quá chật. Người ông đụng phải vài nút bấm than ở một bên khiến nó đi lên từng tầng.
Ở bên ngoài tầng một.
Con chó bị ném ra ngoài thang máy, nhưng nó kịp chạy vào lại.
Ở bên ngoài tầng hai.
Ông Tân lùi ra ngoài cố lôi nó khỏi cánh tay nhưng bất thành. Ông định dùng người ép nó vào tường đối diện nhưng sức nó quá khủng. Khi bị ép, con chó dùng chân bật khiến cho hai người bay vào trong thang lên tầng tiếp theo.
Ở bên ngoài tầng ba.
Một tiểng nổ phá ra từ bên trong cũng với tiếng đánh nhau ầm ĩ ở bên trong, Mà không có ai đi ra từ ở bên trong cả.
Tới tầng bốn, con chó ấy mới ném ông Tân bay ra ngoài. Bên trong con chó đi chầm chậm ra không tỏ ra một cảm xúc gì, cứ như một lão ông đã sống lâu năm. Nó thở dài và nói.
“Ngươi đã biết tội mình chưa?”
“Hư! Nghiệt súc nhà ngươi hạ người hạ nhân ta giết có gì sai?”
“Ngươi không sai! Nhưng chỗ nào cũng có nguyên tắc và ở đây cũng vậy. Ngươi nhốt linh hồn người chết rèn binh, giết thú vật để làm trận pháp và bùa. Đáng tội chết!”