Ma Việt - C2: Bệnh VIện Chợ Rẫy - Nhà Vĩnh Biệt Phần 15
Quay lại thời ông cố Ngân,
Sau vài ngày kể từ cái lúc bắt thành công một con ma gà. Trong lúc đang say giấc nồng, ông bỗng mơ thấy mình trôi nổi trong một không gian vô định, kéo theo một cảm giác sợ hãi và những cơn buốt trải theo sống lưng của ông ta. Một tiếng bước chân từng chút tiến về phía ông cố Ngân, dần trong bóng tối lộ ra hai chấm trắng, chầm chậm tiến tới. Được một khoảng nhất định thì ngừng lại nhìn ông cố Ngân vẫn đang trôi nổi.
“Chà! Thì ra ngươi là người bắt ta lại luyện hóa.” – Một giọng nói trầm cất lên từ phía hai chấm sáng ấy.
“Dạ? Ngài là ai cơ?”
“Ta ư? Ta là ai?” – Nói rồi một giọng cười khúc khích rồi dần thành một cười lớn, răng trắng dẫn hiện ra, dính trên đó một số vết màu đỏ. – “Ta là ai ư? Kẻ luyện ma lại chẳng biết gì đúng thật là nực cười. Nhưng được, ta sẽ nói cho ngươi nghe, ta là con ma gà, tuy còn yếu nhưng vẫn đủ để bảo vệ gia đình ngươi, miễn là ngươi cúng cho ta một con gà luộc và một bát cơm.”
“Dạ được được! Theo ngài cả.” – Ông cố Ngân tỏ ra vui mình xen lẫn chút sợ hãi, như thể ông đang đứng trước một người có chức vị rất cao.
Sáng hôm sau, như lời dặn của con ma gà ấy, ông đem con gà luộc và mâm cơm để trước cái chum cầu khấn. Nghĩ vậy ổn rồi, nên ông quay sang dặn vợ, tầm chục phút nữa là cúng xong thì đem vào đánh chém, còn ông đi làm ruộng. Trên đường đi, ông nghĩ nếu nuôi một con ma gà cúng một tuần một lần vậy sẽ đỡ tốn cơm nuôi một con chó hơn, vậy thì khá là lời rồi.
“Ông Yang! Ông đấy à?” – Ông hàng xóm trên quê của ông đi xuống. – “Ông ra đồng cày ruộng à?”
“Đúng vậy đấy! Mà ông làm gì mà tới đây vậy?”
“À! Thì đã vài ngày qua rồi, nên tôi xuống dặn ông mấy điều cái. Một phần muốn xem con ma gà nhà ông.”
“Ma gà tôi bị sao à?”
“Thật ra không giấu gì anh, cách thức triệu hồi ma gà thất truyền từ lâu rồi, lần này nghe ông muốn một con nên tôi muốn thử cách triệu hồi một con. Mà chưa làm gì đã có xác gà nằm ở trong nên tôi mới để vài ngày xem tình hình như thế nào ấy.”
“Vậy thì ông đừng lo, nó thành công rồi.” – Nói rồi ông cố Ngân lại gần nói thầm vào tai ông hàng xóm kia. – “Tôi kể ông nghe nè! Tối hôm qua nó mới kêu tôi cúng ấy!”
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy! Có gì ông về nhà tôi xem thử đi, vợ tôi ở nhà đó. Giờ tôi phải ra đồng làm ruộng rồi.”
“Được vậy tôi sẽ đợi ở nhà ông vậy.”
…
Về phía Ngân đang nằm trong phòng ngủ,
Cô suy nghĩ mọi cách để có thể giao tiếp được với con ma gà trong người. Không biết một thứ gì về chuyện này, nên cô đành phải bật điện thoại lên tra thông tin.
Khi gõ cách để nói chuyện với người âm thì lại hiện lên cách thôi miên bản thân, các thước phim về các buổi triệu hồi ma, cũng như những câu chuyện ma có thật. Mọi thứ trên mạng đều khác vô dụng nên cô ném điện thoại mình qua một góc.
Nếu đã không thấy gì trên mạng thì tự mình khảo nghiệm coi cách nào để nói chuyện được với con ma ấy. Cô bắt đầu dùng trí tưởng tượng của mình và cô tập trung vào một khoảng không. Nhưng rặn mãi vẫn không ra, não cô căng lên để tạo ra hình ảnh ma gà ấy nhưng mà không hiệu quả.
Được một lúc thì cô gục xuống gối vì não đã quá tải khi cố tưởng tượng một thứ không có hình dáng rõ ràng. Xong cô lại tiếp tục xếp hai chân lại vào tư thế ngồi thiền, vì nghĩ ra nếu tịnh tâm sẽ hiệu quả. Nhưng được năm phút thì đã gục.
Sau đó cô thử thêm vài cách như đọc kinh phật, đốt nến, vẽ vòng tròn triệu hồi quỷ những không có gì hiệu quả. Trong khi ở trên nóc nhà, có một đống con quỷ đang nằm trong vũng máu ở phía trên nóc nhà. Bụng đều bị rạch ra hết, cái bóng người bí ẩn kia đang ăn lấy quả cầu lửa xanh của những con quỷ ấy.
Tên trên nóc nhà đó không ai khác là con ma gà, Việt. Cậu ta cũng đồng thời là người đứng trên hàng rào bệnh viện.
Việt cười khoái chí. – “Không ngờ lại có thể gặp được đám quỷ ở đây. Xử lý bọn chúng một hơi thế này về sau đỡ phải lo.” – Nói rồi cậu lấy tay xỉa răng nhìn xuống cửa sổ phòng Ngân, thấy cô vẫn mệt mài cố triệu hồi cậu. – “Không biết cô kiếm đâu ra mấy nghi thức này mà triệu hồi. Mà linh ghê, một lần đã có thể gọi được.”
Trong lúc cậu nghĩ lại có một oan hồn bay tới theo tiếng triệu hồi, nhưng khi vừa tới cửa sổ đã bị Việt túm cổ bỏ vào miệng mà hấp thụ. Xong cậu ta dùng một ngón tay điều khiển một cây nến khiến cho nó đổ ngã. Sáp nến theo đó dính vào vòng tròn triệu hồi làm cho nó mất đi hiệu lực.
“Ủa sao cây nến lại tự đổ?” – Ngân gãi đầu tự hỏi.
“Ta no rồi! Đừng triều hồi nữa.” – Một giọng nói thì thầm vào tai Ngân, làm cho cô giật bắn người.
Con ma cười lên khanh khách khi khiến cho cô ấy giật mình. Nhưng ở thế giới người dương, thì chẳng có chuyện gì xảy ra dù có đánh nhau lớn hay xác nằm khắp nơi. Chỉ người âm mới thấy thứ âm, luật này cũng áp dụng cho người dương. Dù vẫn có một số trường hợp đặc biệt.