Ma Việt - C2: Bệnh VIện Chợ Rẫy - Nhà VĨnh Biệt Phần 14
Cả hai sau khi thăm bệnh thì đường ai người nấy về.
Ngân phải đi một quãng xa khỏi cửa bệnh viện. Vì những người lái xe ôm ở đây làm ăn khá chặt chém, nên đi cách xa chút đặt sẽ tốt hơn.
Nhìn vào giờ trên điện thoại, đã quá mười hai giờ. Làm cho cô chợt nghĩ tới câu chuyện của chú bảo vệ kể, về hoạt động của ma quỷ thường xảy ra vào lúc mười hai giờ. Nhưng nó chỉ ảnh hưởng đến những người đang ngủ cũng như những người có khả năng gặp ma nhất.
Trong khi đó, có một bóng người đứng trên hàng rào bệnh viện nhìn vào trong. Từ những gì người đó nhìn thấy, bệnh viện không khác gì một nhà ngục giam người ở nhân gian.
“Chà! Ngọc Hoàng mà biết được cảnh này chắc sẽ không vui đâu.”
Nhìn xuống phía cổng, nơi có bảo vệ, con chó cỏ già kia đang nhìn về hướng của người thanh niên đứng trên hàng rào nhe răng.
“Một con chó tinh! Thú vị đấy!” – Nói rồi thanh niên kia từ từ nhạt dần và biết mất khi cậu ta quay mặt trời đi.
Đi qua một cái ngã tư, cô đứng đó và bắt đầu đặt xe Grab. Nhưng khi đứng đợi thì có một cảm giác kì lạ, như thể ai đó đang theo dõi mình. Nhìn về phía hàng rào thì chẳng thấy ai. Xe Grab ngay sau đó cũng đã tới.
“Em đặt xe phải không?”
“Dạ đúng rồi ạ.”
…
Về tới nhà, Ngân liền chạy lên lầu và bay lên giường nằm. Việc gặp Minh thật quá mệt mỏi đối với cô, dù là bạn thân nhưng cậu ta cứ như thể muốn khống chế cô. Có lẽ việc mất đi người bạn thân đã khiến cho cảm xúc của cậu ấy trở thành như thế.
Nghĩ là vậy nhưng cũng khó có thể quên được. Dù gì chuyện cũng chỉ mới xảy ra vào tuần trước, chưa kết thúc 49 ngày tang của Quân nữa. Trung thì chắc còn trong thời gian phán án nên không thể đi tham. Mà muốn đi cũng phải tốn khá nhiều tiền vì nơi cậu ta bị giam nằm khá xa, vẫn nên để Thu đi thay là tốt nhất.
Còn về việc ông lão công đi biệt tăm thì không rõ nữa. Theo lời chú bảo vệ, trận pháp ở bệnh viện sắp vỡ nhưng lại không có thầy xử lý. Bản thân của Ngân dù có một con ma gà mạnh nhưng mà cô lại không có mắt âm dương, bị yếu bóng vía hay gì. Nên việc muốn giao tiếp với ma gà là rất khó, với việc lao đầu vào bệnh viện cũng chẳng khác nào tự sát.
Thôi thì ngủ một giấc cho qua ngày rồi từ từ tính tiếp. Đi nắng nóng cả buổi sáng rồi, ngủ một giấc là tuyệt nhất.
Cô nhắm mắt lại, tận hưởng giấc ngủ của mình. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, quá nhiều chuyện đã xảy ra rồi.
Trong cơn mơ mê mang, cảnh tượng như thế cô đã đứng giữa vùng không gian tốt. Đây không thể nào nhầm được, nhìn về phía xa xôi kia, một thân hình quen thuộc. Không ai khác ngoài Quân tới báo mộng.
“Quân có phải cậu không? Tớ tưởng sẽ không gặp lại cậu cơ chứ.”
Nhưng Quân chỉ đứng từ xa im lặng, có vẻ cậu ấy biết chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Ngân! Bà phải giúp những người bị người âm quấy phá. Bà có căn để trở thành một thần trừ tà.”
“Căn trừ tà? Ý ông là sao? Tôi có thấy gì đâu.”
“Căn cơ của bà đúng là người bình thường nhưng mà…”
Một giọng nói trầm khác chen vào. – “Ngươi đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ rồi.”
Ngân cũng ngỡ ngàng theo mà nhìn xung quanh. Nhưng chẳng thấy gì cả.
“Phán quan! Sao ngài ở đây!” – Quân đơ người. – “Nếu ngài ở đây không lẽ nào!”
Căn cơ? Phán quan? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đang nói chuyện với Quân?
Chưa kịp dứt lời, cậu ta bị hất bay đi vào không gian vô định, còn lại một giọng nói bí ẩn kia.
“Còn ngươi thì hãy thức dậy. Ông ta đang chờ.” – Một tiếng búng tay ngay sau đó.
Ngân liền giật mình tỉnh dậy, cảm giác như đã có chuyện gì xấu xảy ra với Quân. Nên cô bận vội quần áo và đi ra ngoài thì thấy ông thầy người Thái Lan đã đứng trước cửa.
“À Ngân! Cháu đã dậy rồi à.”
“Bác lao công!”
“Haha ta có tên mà. Hãy gọi ta là bác Tân.”
“Vậy bác Tân! Sao hôm nay bác tới đây? Không lẽ khi nãy là do bác đánh thức cháu sao?”
“Ta làm gì có sức để đánh thức cháu. Mà thôi vô chuyện chính đi.”
“Chuyện chính? Không lẽ là bệnh viện Chợ Rẫy?”
“Cháu đoán đúng rồi ấy! Tối nay chúng ta sẽ tới bệnh viện nữa.”
“Thế vết thương của bác ổn hơn chưa?”
“Vẫn chưa hẳng. Nhưng thời gian rất rút! Cháu chuẩn bị đi, tối nay ta sẽ lại tới đón,”
Nói rồi ông ấy rời đi, với một bên chân đi khập khiễng, có vẻ vẫn còn chấn thương từ trận trước đó. Nhưng thứ ông ấy cần chắc chỉ là con ma gà trong người mà gia đình ếm vào khi xưa. Cái thứ mà cô cũng chẳng biết sự tồn tại của nó.
Càng nghĩ càng thấy mình thật vô dụng. Nhưng dù gì mới một hai giờ chiều, còn tận tám tiếng nữa mới đi. Nên thử một phen nói chuyện với con ma gà này, nếu có thể nói chuyện được thì chắc sẽ giúp bác Tân phần nào.
Nhưng điều không ngờ là con ma ấy có thể đọc được suy nghĩ của cô, nó ngồi trên nóc nhà cười ranh mãnh. Rồi giơ tay về phía ông Tân đang bước đi và nắm chặt tay lại.
“Tích tắc! Tích tắc, tuổi thọ của ngươi sắp hết rồi Tân!”