Ma Việt - C1: THPT Marie Curie Phần 11
Sau đêm hôm ấy, dù gây ra nhiều tiếng động trong trường nhưng bên ngoài không nghe một tiếng gì cả. Chỉ nghe tiếng giông từ đâu kêu ầm ầm vang khắp trời bỗng chóc biến mất đi. Còn tiếng quỷ, tiếng la hét của ông lao công hay tiếng gõ trống đều không được nghe thấy.
Ngân nhìn xung quanh, chỉ còn tàn cuộc sau trận chiến đầy rẫy xác lính nhưng rồi bỗng chốc biến thành những con hình nhân giấy bị xé đi thành nhiều mảnh. Xác con quỷ bị moi nội tạng cũng phai nhạt đi và biến mất. Chỉ còn lại một miệng hố đen do sét đánh vào.
Mâm đồ ăn trên bàn thờ biến mất, áo ông lao công toàn lỗ. Và mọi người thì nằm ngủ ở ngoài sân tới sáng.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” – Ngân nhìn xung quanh hốt hoảng hỏi.
Cô chạy tới lắc bạn của mình thì nghe cô ấy vẫn còn đang gáy.
“Năm phút nữa đi! Rồi con dậy.” – Nói rồi Thu lăn người qua một bên ngủ tiếp.
Ngân thở dài nhìn đứa bạn mình ngủ ngon lành thì nghe tiếng ho sù sụ. Khi nhìn về phía bàn thờ thì thấy ông lao công đang nằm ở đó. Cô vội chạy tới đỡ đầu ông ấy dậy.
“Ông có sao không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ông lao công cười và chỉ về một góc dãy C, có một mảnh tường lầu một đã bị đánh bể vụng ra và nói.
“Thành công rồi! Con ma gà đã tiêu diệt toàn bộ đám quỷ rồi.”
“Đám quỷ ở đó sao?”
“Không, không. Lôi thần đánh trúng đám quỷ chết mất xác nên nơi trú ngụ ở trần của tụi nó cũng bị sét đánh nát theo.”
“Lôi thần? Không phải ông dùng ma gà sao? Thế đâu ra sét?”
“Cháu hỏi ta nhiều quá ấy! Thôi dọn dẹp trước khi học sinh vào.”
Ông lao công cố đứng dậy nhưng rồi té ngã xuống. Thấy vậy nên Ngân liền kiểm tra xung quanh người ông thì thấy da bị bầm tím hết mấy chỗ.
“Ông có sao không?”
“Không sao, không sao. Chỉ là đám quỷ cắn vào phần huyệt của ta nên dương khí lưu thông không được nên mới thế này. Chỉ cần ngồi thiền một chút là đi lại được.” – Ông chỉ về phía bàn thờ. – “Đành nhờ cháu giúp ta dọn dẹp cái bàn thờ này rồi.”
Nói rồi ông cố vào tư thế ngồi thiền và mặc cho Ngân hỏi phải làm như thế nào, ông đã đi sâu vào trạng thái tịnh tâm sâu nên khó có thể lay ông ấy dậy. Ngân chỉ có thể bất lực thở dài nhìn xung quanh thì thấy Thu đang nằm phía bên kia. Liền chạy tới thì thầm vào tai.
“Thu dậy! Trai đẹp tới tìm kìa!”
“Hả gì! Trai đẹp!” – Nghe vậy Thu liền bật dậy dòm ngó xung quanh. – “Ủa Ngân! Cổ bà không sao! Mà khoang có phải Ngân của tôi không đó.”
“Bà nó gì vậy? Là tôi nè!”
“Chứng minh đi!”
“Ai hay than với tôi là thích Trung thế?”
“Éc!” – Thu đỏ mặt tay vẫy vẫy. – “Đừng nói ra chứ!”
“Biết là tôi rồi thì mau dọn dẹp đi. Phụ tôi khiêng cái bàn thờ về chỗ cũ.”
“Ủa bác lao công đâu rồi?”
“Mau mau dọn dẹp bãi chiến trường này đi. Ông lao công bị thương rồi mình làm lẹ đi không tụi học sinh vào là xong phim luôn đó.”
“À! Uhm!”
Nói rồi hai đứa dọn dẹp bàn thờ vào những thứ khác vào cái nhà nhỏ mà ông lao công đã lấy ra. Còn ông lao công thì được cả hai dẫn về phòng nghỉ ngơi của ông.
Sau đó ông ta đi tới cái bàn và kéo trong ngăn tủ ra vài lá bùa. Và bảo hai cô gái nhắm mắt lại để ông ấy thi triển pháp trận. Vì mắt người dương có thể làm cho những bóng ma sợ hãy. Cộng với việc ông bị thương nên dùng trận pháp sẽ ít hao tốn âm khí. Cả hai nhắm mắt lại và ông bắt đầu thi triển pháp. Xung quanh phòng bắt đầu nổi gió lên, Ngân cảm thấy xung quanh như thể có hàng loạt cánh tay nâng cô lên không trung. Nhưng rồi cơn gió ngừng thổi và cô được đặt xuống đất lại, không còn một tiếng động nào cả. Ngân đứng đợi một lúc nữa thì không thấy gì nữa nên mới mở mắt ra. Từ lúc nào rồi cô đã đứng ở trong phòng mình, Thật là khó tin, từ lúc cô đi tới đó lẫn dịch chuyển về nhà chỉ bằng một vài động tác.
Nghĩ rồi cô gục xuống giường thở dài, rồi lăn qua lăn lại. Có vẻ đã trả thù cho Quân và Trung được, nhưng khi nghĩ tới nước mắt cô lại rơi. Cô giơ tay về phía trần nhà như đang cố níu kéo ai đó, nhưng chẳng thế động tới. Khi một người mất đi, linh hồn của họ sẽ ở đây 49 ngày có lẽ là sự thật sau những gì đã xảy ra.
“Cậu có đó không Quân. Tớ nhớ cậu!”
Nói rồi cô lại oà khóc lên. Vì thương nhớ, cũng là nước mắt của hạnh phúc khi đã giết được kẻ cần giết. Nhưng vết thương mất người thân vẫn còn đó, một vết thương khó mà phai đi trong một hai ngày.
Nếu mất đi một người đã là đau đớn thì người tới người đó sẽ là ta càng đau đớn thêm.
…
Vào ngày hôm sau, Ngân đi học lại. Từ cổng trường những ký ước hiện lên khi cả nhóm cười đùa khi bước vào cổng. Căn tin nơi cả đám chen chúc mua đồ ăn nhưng cuối cùng lại vấp chân là đổ hết ly mình. Dưới gốc cây nên Quân nằm ngủ trốn tiết nhưng rồi lại lên phòng giám thị uống trà.
Còn bây giờ, Minh phải nằm viện vài tuần nữa mới được đi học lại. Trung vì còn ở độ tuổi vị thành niên nên không bị bắt vào tù, thay đó là trại cải tạo. Còn ông lao công chúng tôi không còn thấy nữa, có lẽ đã xin nghỉ và tiếp tục trên con đường diệt ma quỷ.
Vừa hồi tưởng lại những việc xảy ra, cô đã đi vào lớp và vô chỗ ngồi. Ngồi xuống nhắm mắt lại và thở một hơi vì mọi chuyện đã kết thúc.
“Chào!” – Giọng một thanh niên nào đó thì thầm vào tai cô.
“Ai thế?” – Cô mở mắt ra.
Phía trước một là mặt một người thanh niên trắng tét với đồng tử màu trắng. Không ai khác chính là con ma gà đã mỉm cười chào hỏi Ngân.