Cặp bánh trung thu của mợ ba - Chương 3
Ông Tuất giọng trầm ngâm nói:
– Mình này! Tôi có chuyện muốn nói với mình. Mình xem có ổn không nhé.
– Vâng mình nói đi. Em xin nghe.
– Thằng Dũng năm nay cũng đã lên mười, nhưng suy nghĩ không khác gì một đứa trẻ con. Mà tới tầm tuổi này rồi vẫn chưa có thêm mụn con nào cả. Tôi thấy như thế không ổn một chút nào. Chí ít cũng phải có một đứa quán xuyến công việc làm ăn của chúng ta. Cho nên tôi muốn nhận một đứa cháu, trong số con của họ hàng làm con nuôi. Sau này nó sẽ quán xuyến công việc của gia đình và chăm sóc thằng Dũng.
Bà cả suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Em xin nghe theo ý mình ạ. Nhưng em nghĩ. không nên lấy con em của họ hàng xa quá. Chưa chắc đã thương yêu thằng Dũng nhà mình đâu. Chi bằng, lấy con của anh em ruột. Như thế họ sẽ thương yêu con của chúng ta hơn.
– Tôi là con độc đinh, lấy đâu ra anh em ruột chứ.
Nói đoạn ông Tùng thở dài đánh thượt một cái, nét mặt chùng hẳn xuống.
– Nhà em có một đứa cháu trai, con của anh trai em, thằng bé năm nay mới lên ba. Trộm vía nó ngoan ngoãn lắm. Anh trai em đang làm ăn thua lỗ. Không nuôi nổi gia đình, nếu chúng ta đề nghị nuôi thằng bé, chắc chắn anh ấy sẽ không phản đối đâu.
– Vậy cũng được. Mình gọi thầy xem ngày rồi chúng ta thưa chuyện.
– Vâng, em sẽ thu xếp chu đáo. – Ngừng một lúc, bà cả mới nhớ ra một chuyện quan trọng, bà nhìn chồng lễ phép nói: – À mình ơi! Em có chuyện muốn thưa với mình. Mình xem có được không nhé.
– Ừ mình nói đi, để tôi xem thế nào.
– Em Định cưới vợ cho thằng Dũng. Chúng ta cũng đã có tuổi rồi, không thể chăm sóc cho nó mãi được. Nói gở lỡ chúng ta có mệnh hệ gì. Vẫn có người chăm sóc cho thằng bé đến khi trăm tuổi.
***
Ở cái thời ấy, lấy vợ từ khi còn nhỏ là chuyện rất bình thường. Không phải là lấy về để duy trì nòi giống, mà lấy về để có thêm lao động trong nhà. Vì thế, chồng thì bé tí mà vợ mười tám đôi mươi là chuyện không hiếm lạ gì.
***
Nghe thấy vợ nói thế ông Tùng vô thức thốt lên:
– Ai mà muốn gả con gái cho thằng Dũng nhà mình chứ.
– Cái này em cũng tính kỹ rồi mình ạ. Chúng ta xem gia đình nhà nào có con gái mà đang nợ nần không thể trả được thì bắt dâu trừ nợ. Cho con bé ăn sung mặc sướng chắc chắn sẽ không bạc đãi con chúng ta đâu.
– Vậy cũng được. Tôi giao nó cho mình làm.
Vậy là mợ cả tên Nết, và cậu Hoàng bước chân vào nhà cũng một ngày. Đó cũng là mở đầu cho những chuỗi ngày oan trái sau này.
Không biết do ông trời thương sót hay do ông Tùng ăn ở có đức, 12 năm sau, khi ông ở cái tuổi ngoài ngũ tuần, bà sáu sinh cho ông một mụn con trai. Ông đặt tên cho cho con là Thêm. Kẻ ăn người ở trong nhà gọi hắn là cậu ba. Ngay từ nhỏ, cậu ba đã ốm đau bệnh tật, quanh năm sống với thuốc.
Lớn lên, cậu ba trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, cô gái nào mới nhìn cũng đã phải lòng. Mặc dù ốm yếu nhưng cậu ba quả thực là một người thông minh tuyệt đỉnh. Tất cả mọi kinh văn, cậu chỉ đọc một lần là có thể nhớ hết. Tài văn chương của cậu vang danh khắp vùng. Không một ai không biết tiếng.
Thấy cậu ba như vậy, ai trong gia đình cũng lấy làm hãnh diện. Ông Tùng thì hướng cậu kế nghiệp gia đình. Nhưng trí của cậu lại nằm ở thi cử để đỗ đạt công danh. Mặc dù không muốn, nhưng ông Tùng vẫn phải chiều lòng con trai, cho cậu ăn học đàng hoàng. Gửi cậu tới nhà một thầy giáo nổi tiếng nhất vùng để học.
Ở nhà thầy, cậu ba đã gặp gỡ và đem lòng yêu thương cô con duy nhất của thầy là cô Nguyệt. Cô Nguyệt là một cô gái nết na thùy mị, dịu dàng đoan trang. Cô Nguyệt thật đúng với cái câu; “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.” Cô Nguyệt không những đẹp người đẹp nết, mà thơ văn ca phú cùng không kém bậc nam nhi. Nếu cô là nam chắc chắn cô cũng sẽ theo nghiệp đèn sách.
Vì cô Nguyệt xinh đẹp dịu dàng lại giỏi giang. Nên rất nhiều chàng trai con nhà quyền quý để mắt tới. Rất nhiều người mang sính lễ đến dạm hỏi, đều bị cô Nguyệt từ chối. Bởi trong lòng cô đã trót thương một trong số người học trò của bố mình. Người ấy không ai khác chính là cậu ba Thêm.
Hai người lén giấu bố mẹ cùng nhau hẹn ước trăm năm. Hẹn rằng khi nào cậu ba đỗ đạt sẽ trở về cưới cô làm vợ.
Nhưng trời không chiều lòng người. Trong một lần đi chợ huyện, cô Nguyệt lọt vào mắt xanh của tên tri phủ. Hắn ta là một tên quan tham, tàn bạo. Hắn vơ vét tất cả những gì có thể, trắng trợn cướp ruộng đất, vàng bạc của dân. Vào tay lão dù có tội hay không có tội, thì hắn phải moi cho bằng được tiền của người đó. Hắn mà vừa mắt cô gái nào, thì chắc chắn cô gái ấy sẽ rơi vào tay lão. Và cô Nguyệt lại lọt vào mắt xanh của lão.