CÁCH XẺ THỊT MỘT CÔ GÁI - Chương 3 - 2
Ngày 8 tháng 1 năm 1996: Điêu Ái Thanh có nói đi gặp đồng hương từ Khương Yển.
Ngày 9 tháng 1 năm 1996: Không có thông tin gì về Điêu Ái Thanh, nhưng có một thông tin là Điêu Ái Thanh nói mệt trong người.
Tại sao tôi lưu tâm? Vì ngày 7 tháng 1 năm 1996 là ngày Chủ Nhật, nên việc ở lại nhà bạn có vẻ bình thường, nhưng có một sự bất thường. Đó là hôm sau là ngày thứ Hai, do vậy phải là ngày đi học, nhưng Điêu Ái Thanh lại có thể đi chơi thoải mái. Điều này trùng khớp với sự thật là đại học Nam Kinh khi ấy hệ tại chức rất lỏng lẻo trong việc quản lý sinh viên, nên việc phải có mặt nghiêm túc là chuyện thích thì làm, không thì cũng chẳng sao. Vì vậy nên đến chín ngày sau khi Điêu Ái Thanh mất tích thì không ai nhận ra cho đến khi tìm thấy xác cô. Có một chi tiết mà từ đó tôi cho rằng tâm lý của Điêu Ái Thanh đã thay đổi, đó là ngày 8 và 9 tháng 1 năm 1996. Đáng lẽ sau khi đi chơi với đồng hương về thì tâm lý của Điêu Ái Thanh phải rất thoải mái, nhưng cô ấy lại có vẻ khó chịu và than mệt mỏi. Đó là mệt mỏi thật hay chính vì những chuyện xảy ra với đồng hương đã khiến cô mệt mỏi?”
Đọc đến đây, Trần Tuế hiểu ra vấn đề, kể cả Đinh Thành Cường cũng nhận ra những gì họ suy nghĩ trước đó đã có một lời giải thích.
“Như vậy, nguyên nhân dẫn đến việc Điêu Ái Thanh thay đổi tâm trạng, có lẽ là do việc gặp người đồng hương từ Khương Yển?”
***
Đọc báo cáo do Đinh Thành Cường viết, đại tá Lợi trầm ngâm. Những dòng báo cáo đã gần như đi ngược lại với những gì cảnh sát và người dân nhận định từ bao năm qua. Nhưng ông cũng không thể có lý do nào không tin nó cả. Cuối bản báo cáo, đề xuất của Đinh Thành Cường chỉ ngắn gọn : “Cho phục hồi điều tra vụ án Điêu Ái Thanh”.
Nên biết đối với những vụ án đặc biệt nghiêm trọng, chỉ quy định thời hạn điều tra là 20 năm. Qua bao thời gian, vụ án này đã là ẩn số không thể giải đáp. Đã hơn 20 năm, tất nhiên vụ án này theo luật đã bị đình chỉ. Nhưng đại tá Lợi sau khi đọc xong bản báo cáo, đã lấy bút mà gạch bỏ đi dòng đề xuất ấy, làm cho Cường muôn phần kinh ngạc. Nhận lại bản báo cáo từ ông Lợi, Cường định hỏi thì ông Lợi đã trả lời.
“Không cần phải đề xuất như vậy. Cậu quên vụ án này vốn đã có chỉ thị là ngoại lệ, phải điều tra vĩnh viễn cho đến khi tìm được hung thủ à?”
***
Sáng sớm, Đinh Dân và Trần Tuế đã có mặt tại Sở cảnh sát Nam Kinh. Họ đều muốn đến Cục lưu trữ càng sớm càng tốt sau khi Cường thông báo rằng ông Lợi có vẻ đồng ý với những nhận định của họ. Và biết đâu nếu tiếp tục đi theo những gì đã suy luận, họ có thể tìm được hung thủ của vụ án?
Vừa cầm lấy hồ sơ “Vụ án Nam Kinh 1.19”, Đinh Dân đã vội nói ngay.
“Tôi muốn xem toàn bộ báo cáo của người tên Mao Tiểu Miêu! Các anh tìm giúp tôi một tay!”
“Chà! Cái này tôi phải nói thật. Mao Tiểu Miêu thực chất là cả một nhóm điều tra, gồm thanh tra Thành Chiêu và giáo sư Long của Đại học Bắc Kinh. Lúc ấy họ có tìm được nhiều dữ kiện quan trọng, nhưng cũng không thể đưa ra được nhận định nào!”
“Sao cũng được, những báo cáo đó thật sự rất quan trọng đấy! Nào tìm đi!”
Cuối cùng sau hơn hai tiếng đồng hồ, cả ba đã tìm được hai báo cáo của Mao Tiểu Miêu. Nội dung của những báo cáo ấy có thể tóm lược như sau:
“Những chứng cứ mới thu thập được sau năm 1996:
– Tại những khu vực phát hiện mảnh thi thể của Điêu Ái Thanh, có từ một đến hai người đàn ông khả nghi. Điều này được xác nhận bởi cả bảo vệ Đại học Nam Kinh, sinh viên mà một số người dân xung quanh. Những người này nghe qua giọng nói có thể là giọng Khương Yển.
– Những mảnh thịt của Điêu Ái Thanh có lẫn vụn gỗ và thịt heo, nội tạng hầu như bị xắt nhỏ, thi thể bị lóc khỏi xương và cắt rất vuông vức, chỉn chu.
– Xác nhận thịt của Điêu Ái Thanh chỉ có vài phần được tìm tại nơi phát hiện nội tạng là bị trụng nước sôi. Còn lại thì để ở trạng thái tươi.”
Bản báo cáo thứ hai được mang tên “Một số nhận định” :
“Điêu Ái Thanh nặng không quá 50kg, dịch cơ thể và máu chiếm khoảng 30% tổng trọng lượng cơ thể (không thể thu hồi), tức là đến thời điểm phát hiện, cân nặng của toàn thi thể Thanh đã gần như hoàn vẹn. Nếu bị bắt cóc, tâm lý thường sẽ lo âu dẫn đến giảm cân nặng, thi thể sẽ có những chất gây căng thẳng, tuy nhiên lại không có gì chứng minh như vậy. Điều này dẫn chúng tôi đến nhận định có thể Điêu Ái Thanh không hề bị bắt cóc, mà đã được chăm sóc tử tế. Nhưng ở tình trạng nguy hiểm chắc chắn cô ấy không thể an tâm mà ăn uống, do vậy chúng tôi nghĩ rằng Điêu Ái Thanh đã tự nguyện đi theo hung thủ và nhận cái kết thảm khốc. Như vậy hung thủ phải là người mà Thanh tin cậy. Điều này phù hợp với lời khai về một số người Khương Yển lạ mặt và việc Điêu Ái Thanh nói đi gặp đồng hương.”
Đinh Dân tựa lưng vào tường, hai ngón tay ấn huyệt nhân trung, cốt làm mình tỉnh táo đôi chút. Cậu trầm ngâm, miệng không ngừng nói.
“Hung thủ là người thế nào?”
“Nếu như tài liệu này và những gì ta suy đoán, đầu tiên, để có thể giết Thanh, hung thủ phải có sức khỏe tốt hoặc khi giết cô ấy thì hắn phải ở thế Thanh không thể hoặc không có phương án phòng vệ…” – Trần Tuế tiếp lời.
“Về cách hắn phi tang xác nạn nhân, để có thể vận chuyển xác nạn nhân có nhiều cách, nhưng năm 1996 và nơi vứt xác ở khá xa nhau, lại phát hiện gần như cùng lúc. Tuy là một số nơi sau này mới phát hiện ra, nhưng đều trong thời tiết có tuyết, do vậy gần như phải phi tang bằng phương tiện đi lại…” – Tiếp tục là suy đoán của Đinh Thành Cường.