Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức - Chương 3
– Ưm….!
Lục Thanh Nhi cảm thấy đầu mình nhức như búa bổ, nàng rên khẽ, tay ôm lấy trán dụi dụi mắt ngồi dậy, nàng mở mắt chớp chớp nhìn quanh, cảnh vật ở đây có chút mờ mịt
– Tỉnh rồi kìa!
Bên tai Lục Thanh Nhi vâng lên thanh âm nữ tử, nghe giọng điệu có vẻ khá phấn khích
Lục Thanh Nhi ngơ ngác nhìn xung quanh, khi mắt dần quen với sự tối tăm nơi này, nàng mới nhận ra chỗ này trừ mình còn có hai người khác, đều là nữ nhân
– Nơi đây là đâu vậy?
Lục Thanh Nhi nhìn ngang nhìn dọc một chút, nghi hoặc hỏi
– Hả? Muội làm sao vô đây cũng không biết à?
Nữ nhân bên trái bộ dáng gầy yếu hốc hắc, tóc tai so với cái ổ quạ cũng không ngoa, nàng bất ngờ hỏi Lục Thanh Nhi
Nữ nhân bên phải trông có chút sức sống hơn, nhưng so với con ma đói cũng chẳng kém, nàng nói
– Đây là đại lao của Quách Gia! Muội rốt cuộc đã chọc vào ai? Gây ra trọng tội gì mà lại vào đây?
Lục Thanh Nhi lúc này mới nhớ lại, nàng xuyên không sau đó xém bị thằng mập gọi là Cửu Thiếu Gia gì đó hiếp, hên có chút vũ đạo thần thông kiếp trước nên đá nát bi hắn, nếu không coi chừng hiện tại bản thân mình đã lớn bụng
– Ta? Ta trói thằng mập nào đó gọi là Cửu Thiếu Gia đánh cho một trận, sau đó bị đánh ngất, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở đây rồi
Hai người nghe Lục Thanh Nhi nói thế thoáng lặng người
– Trời ơi, muội có biết mình vừa làm gì không? Đó là Cửu Thiếu Gia đó!
– Cửu Thiếu Gia là người con mà Gia Chủ Quách Gia yêu thương nhất, muội trói người ta lại đánh vậy thì vô đây là đúng rồi!
Lục Thanh Nhi cũng không quá quan tâm, nàng lúc này còn chưa thể thích nghi với cái thế giới này
– Vậy hai người là…?
Hai nữ nghe Lục Thanh Nhi hỏi, cô gái với mái tóc tổ quạ nói
– Ta tên Thái Dương, 30 tuổi, từ khi nằm trong bụng mẹ đã được đặt tên của Nam Nhân, nung nấu hi vọng của phụ thân, không ngờ sinh ra lại thân nữ nhi, cũng chỉ có thể cam chịu số phận, ta vì đói quá nên đánh liều cướp ổ bánh mì, không ngờ đến cả chạy còn không kịp, bị bắt vào đây
Thái Dương nhún nhún vai
– Bất quá, vào đây cũng có cơm nuôi ba bữa, tuy không ngon lành gì nhưng cũng đủ sống
Lục Thanh Nhi trợn mắt
– Cướp có ổ bánh mỳ thôi làm gì nhốt vào đại lao ghê vậy?
Thái Dương thở dài
– Đúng là không đến nỗi, ta trong lúc bị bắt, tên lính bắt ta dụ dỗ nếu để hắn vui vẻ một chút sẽ được thả và cho luôn ổ bánh mỳ, nhưng ta vẫy vùng không chịu
– Thế là….bánh mỳ ta cướp dùng để bịt mồm chính mình, ta bị ….cưỡng bức…sau đó từ tội ăn cắp bị tên kia nói thành mưu sát người bán bánh mì, bị tống vào đại lao này!
Lục Thanh Nhi ngây người nhìn nụ cười nhạt của Thái Dương, sự nhục nhã như vậy mà nàng có thể bình thản như vậy nói ra sao? Ở kiếp trước mà như vậy thì thằng lính kia bóc lịch mấy chục năm rồi
Nữ nhân thứ hai lúc này vỗ vỗ vai Thái Dương một phen, như muốn chia sẻ với bạn tù của mình, sau đó nói
– Tỷ tên là Minh Nguyệt, 23 tuổi, cái tên thật đẹp đúng không?
– Nhưng ngoài cái tên tuyệt đẹp ra, ta chẳng có gì cả, vừa ra đời với thân phận nữ nhi đã bị khinh bạc, lên ba tuổi ta đã bị bán vào Quách Gia làm nô tỳ. Một hôm ta vô ý làm vỡ cái bát ăn cơm ưa thích của Nhị Thiếu Gia, kết quả bị tống vào đại lao này, chuyện cũng đã 20 năm rồi!
Lục Thanh Nhi triệt để ngốc trệ, miệng mấp máy hai từ
– Vãi lìn!
Một người quá đói sinh nông nổi chôm ổ bánh mỳ, một người lỡ tay làm vỡ cái bát, cả hai cùng lắm chỉ đáng đánh một trận rồi thôi, vậy mà đi tù, Minh Nguyệt còn đi hẳn 20 năm
Quá vô lý, hết sức không khoa học, ảo ma Canada Uchiha Madara thật đấy!
Hai người Thái Dương và Minh Nguyệt tò mò nhìn Lục Thanh Nhi
– Còn muội thì sao? Muội tên gì?
Lục Thanh Nhi ngẫm nghĩ, nhớ lại ký ức của chủ nhân thân thể này
Nhất thời, tim nàng như bị ai đó bóp mạnh một cái, ánh mắt đỏ rực lên vì căm hận
– Chó chết!
Lục Thanh Nhi chửi một cái, gằn từng chữ nói
– Muội tên Lục Thanh Nhi, năm nay 13 tuổi, khi vừa sinh ra muội thì mẹ con muội bị đuổi ra khỏi nhà vì không thể sinh con trai
– Lang thang khắp đầu đường xó chợ, mẹ muội vì quá tuyệt vọng nên đổ bệnh mà chết, muội phải tự mình kiếm sống qua ngày
– Rồi một ngày, Cửu Thiếu Gia nhìn trúng muội, bắt muội về, nhưng ngay lúc chuẩn bị cưỡng bức muội thì hắn đã bị muội nện cho một trận lên thân, hai tên Vũ Sĩ đến trấn áp muội vào đây!
Nói xong, nước mắt Lục Thanh Nhi chảy dài, đó là nước mắt của Phát, hắn xuất thân nhà giàu, nhưng gia đình hắn rất có truyền thống từ thiện, mỗi năm từ thiện không biết bao nhiêu mà đếm, còn vận động được rất nhiều mạnh thường quân hỗ trợ. Nhà hắn luôn sao kê đầy đủ và không ăn chặn chút gì, còn bỏ tiền túi ra mấy chục tỷ không tiếc để ủng hộ đồng bào dân tộc khó khăn trong mùa mưa bão và dịch bệnh.
Một gia đình có truyền thống yêu nước, thương dân như thế, yêu thương con người như thế, làm sao có thể nhẫn nhịn nổi khi thấy những mảnh đời bất hạnh thế này
Lục Thanh Nhi đã trải qua quá nhiều thứ còn khủng khiếp hơn nhiều so với hắn kể cho hai nữ nghe, những thứ tưởng chừng như Phát chỉ đọc trong truyện và sách mới có thể tồn tại, vậy mà tất cả đều đổ ập lên đầu một tiểu cô nương 13 tuổi
Nhìn hai hàng nước mắt chảy dài trên má Lục Thanh Nhi, hai người Thái Dương và Minh Nguyệt không nói gì, chỉ để yên cho cô bé trước mắt phát tiết hết uất ức trong lòng
Lục lại ký ức một chút, Lục Thanh Nhi không khỏi lo lắng, nàng lấy hết can đảm, đưa ngón tay lên ngậm vào miệng, sau đó nhắm tịt mắt lại, dứt khoát đưa ngón tay xuống giữa hai chân mình…
– Thanh Nhi! Muội làm gì vậy?
Hai nữ không khỏi ngạc nhiên, không lẽ cô bé này định….
Lục Thanh Nhi lấy hết can đảm, cho ngón tay ướt át của mình vào huyệt động, nàng gồng mình không để chút dục vọng nào bùng lên
Ngón tay vào được một đoạn, xuất hiện một lớp phòng tuyến mỏng manh
Lục Thanh Nhi mở mắt, tay nhanh chóng rút ra bình ổn tâm tình, nàng lau đi nước mắt, siết chặt nắm đấm
– Lục Thanh Nhi! Em ở trên đó có linh, anh tên là Phát, anh đã bảo toàn được sự trong trắng quý giá nhất của người con gái cho em rồi, hãy yên nghỉ đi nhé!
Gạt đi giọt nước mắt cuối cùng, Lục Thanh Nhi lại lầm bầm
– Đối với Lục Thanh Nhi em, đây có lẽ là lần thứ bao nhiêu không thể tả em khóc rồi, nhưng yên tâm đi, từ nay, Lục Thanh Nhi này sẽ không bao giờ để đôi mắt này ướt lệ, nếu có ướt, chỉ có thể là lệ của hạnh phúc!
Nhưng vừa gáy to, Lục Thanh Nhi liền ngồi xuống ôm đầu
– Thấy mẹ rồi, tuyên bố cho hùng hồn vô, nữ nhân thế giới này căn bản không thể tu luyện, làm sao mà quật cường được!
– Đậu má, người ta xuyên không, không có hệ thống thì cũng có thể chất đặc biệt, hoặc là xuyên vào đại năng giả, hoặc dữ dằn hơn là xuyên vào một thằng phế vật nhưng tư chất cao vãi đạn, mình thì xuyên vào một nữ nhân tầng lớp dưới cùng của xã hội, ôi thật vờ lờ!
Lục Thanh Nhi không ngừng kêu trời, trách đất, vỗ đầu lia lịa, các dây thần kinh não không ngừng vận chuyển hết công suất để suy nghĩ cách để mạnh mẽ lên
– Đờ mờ ông trời, đờ mờ cuộc đời, đờ mờ thằng tác giả, còn không mau ném buff cho bổn cô nương!
Lục Thanh Nhi không ngừng la hét om sòm trong đại lao, chạy qua chạy lại như con điên trong sự ngơ ngác không hiểu của hai người Thái Dương và Minh Nguyệt
– Keng! Mật khẩu: Còn Không Mau Ném Buff Cho Bổn Cô Nương! Chính xác!
– Keng! Hệ Thống Nữ Cường Trang Bức kích hoạt!
– Keng! Mở ra công năng Hệ Thống!
Lục Thanh Nhi đang không ngừng kêu trời trách đất, bỗng nhiên mặt đơ ra như tượng
– Quát Đờ Hợi?
…
Hết chương 3…
( Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin )
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:
MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan AgriBank 5505205166180 Ngo Duc Anh Tuan