BÍ ẨN LỜI NGUYỀN GIA TỘC - Chương 4
Duyên đưa mắt nhìn quanh, biết ý nên Trường trả lời.
– Em tìm Kim hả? Nó về từ sớm rồi.
– Người, người vừa nãy là ai vậy anh?
– À Linh, chủ quán đấy, nhưng mà nó ít ghé lại lắm, anh họ của Kim.
– À…
– Sao? Em biết nó à?
– À dạ đâu có.
– Ăn gì chưa? Đi ăn với anh, anh đói quá.
Trường vờ xoa bụng, Duyên cười tươi nhìn anh.
– Em chưa đói, mà em đến sớm là có việc muốn nói riêng với anh đây.
– Anh? Anh sao?
– Dạ.
– Ok, đợi anh pha cà phê, em uống đen hay sữa?
– Dạ để em pha cho.
– Thôi ngồi đi cô nương, dân chuyên nghiệp ngồi đây, cô định múa rìu qua mắt thợ à? Ngồi im đó.
Trường giả vờ bặm môi khiến Duyên mỉm cười một cách vô thức. Cô nhìn quanh quán một vòng nữa trước khi hướng ánh nhìn ra bờ sông, Duyên rất chăm chú theo dõi như kiểu biết đâu mình sẽ thấy điều gì đó bất thường.
Lát sau Trường kéo ghế ngồi cạnh cô với hai ly cà phê thơm lừng.
– Của em đây.
– Dạ em cảm ơn.
– Nhìn gì đấy? Trường ngơ ngác hỏi.
– À. không có gì? Mà anh này…
– Ừ sao?
– Cái nhẫn trên tay anh ấy…
Nghe thế Trường hơi bất ngờ, anh đưa tay chìa cái nhẫn ra cho cô nhìn.
– Cái nhẫn này hả? Mà sao em?
– Anh còn nhớ chuyện hôm qua chứ, lúc con ma, à không cô gái kia đến gần ba người chúng ta ấy. Em và chị Kim thấy rất rõ, cái nhẫn ấy của anh sáng lên rất kì.
– Sao cơ?
Trường đưa mắt nhìn sát vào cái nhẫn, nó có hình một cái đinh uốn lại, trông rất phong cách và thời thượng.
– Em em nói thật sao?
– Vâng, đúng thế mà. Em cũng đoán, có thể vì cô kia thấy nó, nên cô ta đã không tấn công chúng ta. Cái nhẫn này là anh mua hả?
– À không, này mẹ anh tặng, bà ấy tính tặng anh cái vòng tay bằng sợi chỉ bện lại, mà anh thấy nó xấu quá nên anh xin cái này. Bạc thật đấy. Không lẽ em nghĩ bạc có thể trừ ma sao? Kiến thức này lạ thế.
– Không, em chỉ đoán vậy thôi. Bạc nào có thể phát sáng đến như thế được, vậy em mới bảo với anh là nó lạ.
– Ý em là mẹ anh làm phép cho nó hả? Mẹ anh đâu phải là thầy bói gì đâu, mẹ anh là osin.
– Ô sin sao?
– Đúng rồi, anh cũng là ô sin. Cái ông Linh vừa đi ra là chủ của nhà anh luôn, em hiểu chưa?
– À ra vậy. Duyên lại cười.
– Nhưng mà có chuyện gì hả em? Anh chưa hiểu ý em lắm.
– Em có một ý như này: anh có thể cho chị Kim mượn nó đeo trong thời gian ta tìm hiểu về cô gái đã mất kia được không?
– Hả? Sao làm vậy được em? Mẹ anh tặng đấy, có vàng cũng không cho được. Bộ em quý con nhỏ ấy lắm sao mà chiều cô ta thế?
– Không, em có bảo anh cho chị ấy luôn đâu, mượn tạm thời thôi. Rồi nào ta tìm ra nguyên nhân của bạn chị ấy thì anh lấy lại.
– Anh nói chơi thôi, em nghiêm túc quá đấy. Ý em là mình sẽ điều tra xem tại sao cô kia chết chứ gì? Em muốn anh cho con nhỏ khó ưa ấy mượn là vì nếu anh đi thăm dò chuyện đó với em, vì anh có cái nhẫn nên con ma kia sẽ không xuất hiện có phải vậy không?
Duyên gật gật một cách liên tục khiến Trường giả vờ thất vọng.
– Em không quan tâm anh? Không một chút xíu xỉu xìu xiu gì luôn? Em ác.
Trường nghiêng đầu, khoanh tay, xoay mặt đi hướng khác, điệu bộ trông rất đáng yêu khiến Duyên cười tươi tít cả hai con mắt.
– Ôi trời, ý em không phải vậy anh này.
– Lại còn nói dối, em nghĩ mà xem, không có nó, rồi con ma kia nó bắt anh luôn thì sao, khéo lại thành duyên âm thì chết dở nữa. Đấy là còn chưa kể nhá, cái con nhỏ khó ưa kia, nó làm sao thèm lấy cái thứ quê mùa này của anh chứ? Đừng làm anh quê độ vậy chứ em?
– Này, anh trêu em đúng không? Em đang nghiêm túc thật đấy, anh này.
– Anh nói thật, ơ…
– Thôi đi, nhìn mắt anh là biết. Bớt xạo đi ông. Đấy đấy, lại cười nữa, thiệt, em tức anh muốn chết luôn á.
– Rồi rồi, tôi biết rồi cô. Hiểu, anh hiểu em muốn nói gì. Nhưng mà lỡ em gặp nguy hiểm thì sao?
– Không đâu, anh còn nhớ hôm qua anh và chị Kim xác nhận không dính máu chứ?
– Ừ.
– Thì vậy đó, nó cơ bản là chỉ dọa người thôi chứ không thể hại người. Nếu nó làm được chuyện đó thì kẻ làm hại cô ta đã chết từ lâu rồi. Mà lập luận sâu sắc hơn một tý thì là nếu ma giết được người thì trên đời này làm gì có án oan, làm gì có ai dám giết người nữa. Đúng không?
– Ai biết được. Mà bộ em không muốn Kim tham gia cùng chúng ta sao? Vậy nên em mới bảo anh đưa nhẫn cho nhỏ đó.
– Nghi phạm thì không được, em chắc một điều là cô ta tìm chị Kim để trả thù thì nhất định có gì đó hiềm khích. Hoặc ghê rợn hơn tý thì là… đó đó, anh hiểu mà đúng không?
– Ê ê, đừng có làm như anh với em có ý nghĩ tương thông vậy nha. Cô đánh giá tôi một sao đi, năm sao tôi không dám nhận đâu.
– Chán anh ghê. Vậy là ok với ý kiến của em chứ?
– Ừ, ok bác sỹ watson.
Nghe Trường ví von mình là bác sỹ wattson trong “Selock holme” khiến Duyên liếc yêu hắn một cái, rồi cả hai nhìn nhau cười. Bất chợt, cánh cửa mở ra khiến cả hai tái mặt đi.
– Wow, wow, wow, ghê thiệt sự nha. Làm ơn chọc mù mắt tôi đi, tôi vừa thấy cái gì vậy?
Chưa bước qua khỏi cửa, Trinh đã tuồn cho hai người một đống chữ khiến cả hai ngượng chín mặt. Nó đi quanh quanh hai người, ánh mắt Trinh soi từng ánh mắt họ. Rồi cô thốt lên:
– Bùm, sét đánh, sét sét đánh, đúng là sét đánh…
– Sét sét cái đầu mày con nhỏ này, sao nay mày dở chứng đi làm sớm vậy? Muốn tao trừ lương không hả?
– Vậy ông trừ lương nhỏ này trước này, người ta còn đến sớm hơn đây cả tiếng. Còn được mời cà phê, tà tưa các kiểu… Khiếp, cái mùi, tôi ngửi ra nha ông, nó đậm đặc vô cùng. Sét này đánh khét lẹt luôn.
– Em em có chút việc riêng nên mới tranh thủ đến gặp anh Trường từ sớm thôi, không có gì đâu chị? Chuyện công việc ấy mà.
– Ừ. Trinh đáp gọn lỏn.
– Chuyện công việc thật mà.
– Ừ thì công việc, có ai nói gì đâu, thanh minh thanh nga mà làm gì? Thôi khét quá, tôi đi dập lửa đây… hây dà, cuộc đời chả biết đâu mà lần, cạnh chàng bao năm chàng không màng tới, gặp người chớp mắt đã vội yêu…
– Mày lảm nhảm cái gì đấy con kia… Trường quát.
Bất chợt, Duyên nhìn về phía camera, như nghĩ ra điều gì đó, cô khẽ lay lay Trường.
– Chết anh rồi, cam cam kìa..
– Cam, cam thì sao?
– Chuyện tối qua, anh không sợ chị Trinh biết hả? Anh chết chắc.
– Ờ nhỉ?
Nói xong Trường tiến nhanh lại phía quầy, nơi mà Trinh chuẩn bị mở máy tính.
– Stop, khoan..
Trường nhanh tay giật lấy con chuột khiến Trinh theo phản xạ rút tay mình lại giữ chặt lấy con chuột.
– Gì nữa đây?
– Anh, anh mượn cái máy chút, em đi rửa bát đi.
– Lát em rửa, ơ, mà hôm qua rửa rồi còn đâu.
– Thì xay cà phê, pha nước gì gì đó. Tránh ra cái con này.
– Lại có mùi, sao nay nhiều mùi thế? Nói nhanh…
Như sợ Duyên nghe thấy Trinh khẽ thì thầm.
– Bộ anh có cờ líp xxx gì trong này hả? Khai mau. Không nói em không đưa?
– X gì con nhỏ này. Xàm, đầu mày chỉ để trồng cây thôi hả?
– Ê, xúc phạm, xúc phạm nha…
Đang giằng co thì chợt bên ngoài Kim tiến vào, cô ta đi thẳng đến một cái bàn gần đó và ngồi xuống. Vẫn như hôm qua, cô ta khoanh tay và ngồi im.
– Khách kìa, anh ra nhanh đi.
– Kệ nó, mày ra đi..
– Anh Trường. Tiếng Kim cất lên làm Trường dừng hẳn.
– Đấy, biết người ta đến tìm mình rồi còn giả vờ chảnh. Dạo này đào hoa vãi nhở?
Trường liếc xéo Trinh một cái rồi đi ra. Duyên nhìn Kim một lúc cho đến khi thấy Trường tiến lại phía Kim thì cô tiến vào nhà vệ sinh.
– Cô đến làm gì nữa.
– Bộ anh ghét tôi lắm hả, đuổi như đuổi tà vậy?
– Cãi nhau với cô mệt thêm, nói đi, có chuyện gì? Đừng có nói là cô lại bám tôi tiếp đấy.
– Ừ.
Kim gật đầu như một điều mà cô ta cho là hiển nhiên, còn Trường thì trố mắt nhìn.
– Thôi thôi, cho tôi xin đấy. Mà cô cứ sao ấy nhỉ? Bộ cô sợ nó lắm à?
– Anh thừa biết rồi còn hỏi? Anh biết điểm yếu của tôi nên anh chảnh chứ gì? Hay lại muốn thêm tiền?
Lần này Trường không đáp lời cô ta nữa mà anh cởi cái nhẫn đang đeo trên ngón tay ra. Anh chìa ra trước mặt Kim làm con nhỏ đứng hình mấy giây.
– Gì đây? Anh tặng tôi sao?
– Tặng á, dùng từ thượng đẳng quá nhỉ? Nghĩ sao tôi tặng nhẫn cho cô vậy? Cho mượn, mượn tạm cô hiểu chưa?
– Cái thứ …
– Ý là phèn chứ gì? Cho nên cô không lấy, có phải vậy không? Không lấy thì đừng có mà hối đấy, sau này cô quỳ xuống xin tôi cũng không đưa cho đâu, cơ hội chỉ đến một lần…
Chưa kịp nói hết câu con nhỏ đã đưa bàn tay trắng trẻo nắm lấy cái nhẫn. Nó nghiêng cái nhẫn qua lại một hồi, rồi nó đưa vào ngón tay của mình, nhưng nó chỉ vừa ngón tay cái của Kim mà thôi.
– Hơi rộng một chút, mà không sao.
– Không chê à?
– Chê, mà hết cách biết sao được, người ta cho phải lấy chứ.
– Ê, cô hiểu tiếng việt không? Mượn, không phải cho, cô mà làm mất nó, tôi không tha cho cô đâu. Về đi tôi còn buôn bán.
– Đã bảo là tôi sẽ đi theo anh rồi còn, những gì mà tôi đã nói là tôi sẽ làm, anh nói gì cũng vô ích.
– Cô không hiểu hả? Vậy sao cô còn lấy nó? Cô không biết thật sự hay giả vờ đấy? Nhẫn tôi cũng đưa cho cô rồi, theo tôi làm gì nữa. Hay là.. đừng có nói là …
Trường dừng một nhịp, anh đưa ánh mắt lúng liếng nhìn Kim khiến con bé mất bình tĩnh. Trường nằm dài xuống bàn, đưa sát mặt Kim, hành động này của anh như có từ tính lan tỏa khiến mặt Kim đỏ bừng. Nó lắp bắp.
– Gì, gì đấy?
– Cô thích tôi.
Câu nói chắc nịch, không va vấp hay e dè của anh khiến Kim giãy nãy lên.
– Đồ điên, thứ không liêm sĩ, thứ mặt dày, không biết xấu hổ là gì hả ông? Tự tin ghê? Nó nhếch mép, rồi quay mặt đi. Rồi nó nói tiếp. Vào gương soi mặt mình lại đi, trời ạ, tôi chưa thấy ai như anh, lạy hồn.
– Cô nói xong chưa, đủ rồi thì đi đi. Đừng có bám theo tôi, yên tâm, cái nhẫn trên tay cô có thể giúp cô tránh thấy cô bạn yêu dấu của mình đấy. Tôi tưởng cô biết tác dụng của nó rồi mới đồng ý mượn nó chứ. Hóa ra… chơi với tôi có một buổi mà cô lấy lại hooc môn nữ tính của mình à?
– Hả? Anh nói gì đấy?
– Cô nghe rõ rồi còn gì? Yên tâm chưa? Cô không phải sợ nó nữa đâu, nhưng mà giữ nó cẩn thận đấy, một lúc nào đó tôi lấy lại, nhớ cho kỹ. Ta xong việc, vậy nhé.
Trường xổ một tràng như vậy rồi đi vào để Kim đứng sững người nhìn theo. Dường như Kim đang buồn, nói cách khác là cô hơi thất vọng. Phải chăng Trường đã dày xéo lòng tự tôn của cô. Anh ta thật sự muốn mình tránh xa vậy sao? Thứ nghèo hèn đó chê một tiểu thư như mình sao? Lí nào lại thế được? … Hàng loạt câu hỏi nhảy quanh đầu cô. Lần đầu tiên trong đời cô biết được cảm giác một đứa con trai thờ ơ với mình. Cô đẹp mà, lại còn có tiền nữa, ai chê Kim thì có mà ngu thôi. Vậy mà, đúng là thứ ngu dốt, tưởng mình cao giá lắm sao, để rồi xem. Kim đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn theo, rồi cô đứng lên và đi về.
Trinh quan sát nãy giờ, ánh mắt nó vẫn trân trân nhìn mà không nói gì khi Trường đến, thấy lạ, anh vội hỏi:
– Gì? Nhìn gì?
– Anh thích thứ gì của con bé đó? Vòng 1, 2 hay … hay …? Chắc là đít bự rồi, cô Kim đít bự và cô Duyên kute pho mai que.
– Mày chưa thôi cái trò đó đi hả con kia? Sáng nay sao ai cũng lạ hết vậy, hết ông Linh rồi đến mày, tao chịu luôn, không lẽ mới sáng ra khẩu nghiệp hả trời. Tao đuổi nha, bố láo bố toét.
– À nhớ rồi, cô Kim siêu vòng ba, hèn gì thấy tên quen quen. Sau này phải đặt con gái tên là Kim mới được, ai tên Kim cũng có vốn trời cho.
– Duyên, Duyên ơi…
Trường bỗng hét lớn khiến Trinh giật mình.
– Gì vậy ba nội, tự nhiên hét lên, ông bị điên à? Bộ tối ông ngủ với cô Kim, ngày nhớ cô Duyên sao? Tâm thất trái, tâm thất phải, có đủ rồi, còn hai ngăn tâm nhĩ nữa, hay cho em một ngăn luôn đi.
– Ngủ.. ngủ cái gì? Mày nói gì đấy..
– Tôi thấy rồi ông, có video hẳn hoi, hèn gì, tôi biết ngay mà, đòi xóa chứ gì? Tôi cấm ông tán tỉnh con Duyên nha, một đứa được rồi, ông mà làm gì con bé, tôi không tha cho đâu.
Duyên đi ra thì nghe được cuộc hội thoại, cô đứng im lặng đợi nghe Trường nói, không hiểu sao Duyên thấy hồi hộp lắm. Ấy thế mà Trường chẳng nói thêm gì, anh bặm môi lại, tay nắm lấy một chiếc dép xỏ ngón, chiếc dép vừa giơ cao thì Trinh đã cúi xuống bàn. Trường tức lắm, hắn không nói gì thêm. Anh đi vào trong thì gặp Duyên.
– Sao anh kêu không lên tiếng vậy?
– Hai anh chị đang chiến đấu em ở thế trung lập biết bênh bên nào đây?
– Chiến gì mà chiến, nhỏ điên, nó làm anh tức chết, đi thôi.
– Đi đâu?
– Đi hóng chuyện… nào nhanh lên.
Nói xong Trường nắm lấy tay Duyên và kéo đi trước mặt Trinh, hắn giơ thật cao bàn tay Duyên đang nằm gọn lỏn trong tay hắn cố cho Trinh nhìn thấy.
– Trông quán cho tôi, nhìn thấy chưa? Thấy chưa? Cô làm gì được tôi nào? Hứ.
Không đợi cho Trinh lên tiếng cả hai đã chuồn thẳng. Trinh như con dở nhìn theo mà không hiểu đầu cua tai nheo gì. Cô chưa từng thấy Trường như lúc này, hoặc ít ra Trường mà cô biết không phải dạng dễ mất bình tĩnh như vậy. Trinh thở dài thườn thượt một cái rồi quay đi thực hiện công việc của mình.
Trường dẫn Duyên đến một quán hũ tiếu cạnh bờ sông, hai bát hủ tiếu nóng hổi được một anh chủ quán trẻ, gương mặt thư sinh với cặp kính cận viền đen bê ra trước mặt hai người. Anh ta niềm nở:
– Anh Trường…
– Dạo này bán được không em?
– Dạ cũng tạm ổn anh.
Anh chủ quán tươi cười gật đầu với Duyên, trông dáng vẻ hiền lành, gương mặt lúc nào cũng cúi thấp xuống khiến Duyên thấy ngại. Đợi cho anh ta đi xa, Duyên mới quay sang Trường.
– Anh quen à?
– À, nó tên Sinh, năm ba trường mình đấy. Tính nó hơi nhát nên vậy đó, nhưng mà hiền như cục đất, anh thấy cũng tội nên thi thoảng ghé lại ủng hộ cho nó.
– Anh ấy không đi học hay sao mà mở quán hả anh?
– À quán này là anh của nó mở, thi thoảng nó mới ra phụ vậy thôi. Chứ tính nó nhát vậy sao dám làm một mình. Kiểu hội chứng “ sợ đám đông” ấy em.
– Sợ đám đông mà học kinh tế hả? Nghe hơi kì.
– Thằng này học tin mà, em đừng khinh thường nó nha, toàn điểm A không đấy. Mỗi tội lười sinh hoạt tập thể nên không nổi bật lắm.
– À… mà công nhận hủ tiếu nhà anh ấy ngon ghê. Nước dùng đậm đà, hèn gì quán đông quá trời.
– Đấy đấy, ông anh của nó tới kìa.
Trường chỉ tay về người đàn ông lực lưỡng nhưng chiều cao khiêm tốn đang chạy xe tiến vào. Trông gương mặt khá bặm trợn khiến Duyên hơi nhíu mày, như hiểu ý cô Trường bảo:
– Nhìn không giống anh em đúng không?
Duyên gật gật.
– Lúc đầu anh cũng vậy đấy, nhưng mà nhìn vậy thôi chứ ông anh này cũng tốt tính lắm.
– Mà sao anh quen được ông Sinh vậy?
– Chuyện đó hả? Hồi đấy nó mới vào trường, cùng nhóm toán cao cấp với anh, thằng này cứ lù đù kiểu gì, cứ thích làm mọi thứ một mình. Học nhóm các kiểu cũng vậy ngồi im re không tham gia ý kiến gì cả. Nhưng mà được cái giỏi, tính toán nhanh, giao bài cho nó thì chỉ có ngồi rung đùi lấy điểm thôi. Thấy như thế nên anh lân la nói chuyện kiểu “cứu vớt cuộc sống tẻ nhạt” của nó ấy mà. Trường cười.
– Ghê, cứu vớt đồ. Duyên trêu.
– Chứ còn sao nữa, không có anh á, nó tự kỉ luôn ấy chứ. Anh giúp nó khối việc đó cô. Mà thôi, quay vào chủ đề chính đi. Bây giờ ta bắt đầu từ đâu?
– Anh kéo em ra đây là để họp à?
– Chứ còn gì nữa? Em đúng là cộng sự của anh, hiểu nhau ghê.
– Ý anh là em là trợ lý của anh ấy hả? Ngược lại có vẻ hợp lý hơn.
– Thôi đi cô, tập trung, tập trung. Nào giờ em nói ý kiến của mình xem.
Duyên vội dừng đũa rồi cô hướng ánh mắt xung quanh trước khi nói.
– Cây cầu ở đằng kia, nó là nơi bắt đầu mọi chuyện. Hôm qua em có lên facebook tìm hiểu, nghe họ nói từ đầu năm nay có khoảng hai hay ba cô gì đó nhảy từ cây cầu đó.
– Không có nam hả em?
– Có phải mùa world cup đâu mà nam, vả lại người ta đùa nhau thế thôi, chứ đâu ra lắm ông thiêu thân vậy chứ?
– Làm sao họ xác định được khi ai đó rơi xuống mà vớt nhỉ?
– Đôi dép, thường họ hay để lại gì đó như kiểu cho người thân đi tìm vậy.
– Ba cô kia cũng vậy à?
– Này em chưa biết.
Duyên cúi thấp người hơn rồi khẽ nói.
– Hôm qua em có tìm facebook chị Kim?
– Làm sao em biết được?
– Thì anh bảo chị ấy là người nổi tiếng mà, mà cũng ghê thật ấy, ba trăm mấy người follow, em dò mãi cuối cùng cũng tìm ra chị bạn kia. Chị ấy tên là Mai Trang, khá xinh, chân dài miên man, hèn gì thấy khoe chân không à?
– Em có năng khiếu nhỉ? Chỉ một đêm mà tìm ra nhiều thông tin ghê.
– Tại ai kia đang bận chăm sóc crush thôi chứ, em có được ai đó chăm đâu mà biết. Duyên trêu.
– Crush gì nữa trời, đến em cũng học theo con Trinh chọc anh đấy hả?
– Khoan đã, vậy còn hai cô gái kia thì sao?
– Chuyện hai chị ấy xãy ra hơi lâu nên thường bài viết nó trôi tuột mất rồi, để nào rảnh em dò tìm lại. Mà em cũng không chắc là hai không nữa, tại mấy người comment họ nói vậy chứ thông tin chưa được kiểm chứng.
– Ok, vậy ăn xong ta lên quán cà phê gần cây cầu ấy, rồi hỏi thử xem.
– Anh nghĩ là có tác dụng không?
– Anh cũng chưa chắc, cứ tới đó rồi mới biết được. Thôi ăn nhanh đi em.
Duyên mỉm cười gật đầu rồi cặm cụi vào bát hủ tiếu của mình. Trường gắp từng miếng thịt đã được ráng giòn vàng ươm bỏ vào bát của Duyên.
– Anh không ăn à?
– Từ sau chuyện tối qua, anh nhìn đâu cũng thấy thịt chuột, đấy, giờ cái mũi cũng ngửi ra mùi thịt chuột luôn. Chắc anh ăn chay một tháng luôn quá.
– Chuột kìa. Duyên chỉ về phía cái cống ven đường ngay sau lưng Trường.
– Em lừa anh chứ gì? Thôi đi cô.
– Em nói thật.
Trường khẽ quay đầu lại, đúng là có một con chuột đang mò mẫm chui xuống cống. Anh nhăn mặt, nuốt nước bọt. Anh buông đôi đũa xuống rồi thở dài.
– Thôi dẹp, dẹp đi, không ăn nữa.
Thấy thế Duyên cười híp cả mắt rồi khẽ vén mái tóc sang một bên và ăn một cách ngon lành.
– Này, em tinh tế thật luôn?
– Gì cơ?
– Lẽ ra em cứ kệ nó đi chứ, em quở làm gì, đã biết người ta ngán thịt chuột lại còn. Mà em lạ nha, ma không sợ, chuột lòi phèo phổi không ngán luôn. Em sợ gì không vậy?
Duyên khẽ đưa ngón tay lên miệng ra hiệu bí mật, cô cười nhìn Trường tinh nghịch.
– Điểm yếu không nên phô bày anh ơi.
Trường liếc Duyên một cái rồi anh im lặng nhìn cô ăn ngon lành. Sau bữa ăn, họ đèo nhau trên chiếc xe máy của Trường, thấy một quán nước ven đường nằm dưới một cái cây tán lá sum suê. Duyên khẽ đánh vào vai Trường ra hiệu tấp vào. Cô nháy mắt cho anh một cái như ra hiệu gì đó rồi ngồi xuống cái ghế đối diện bà cụ.
– Bác cho cháu xin hai cốc trà đá. Trường lên tiếng.
– Rồi có ngay đây. Bà ta niềm nở.
– Nóng quá bác nhỉ? Duyên ra vẻ mệt nhọc.
– Ừ, bây giờ còn đỡ đấy, lát nữa khéo cháy da chứ đùa. Bà cụ tươi cười đặt hai ly trà đá xuống bàn. Hai đứa có lấy thêm gì không?
Biết không thể tiết kiệm được, Trường hối lộ ngay.
– Bác gói lại cho cháu hai gói kẹo lạc, lát cháu lấy.
Nghe vậy ánh mắt bà ta giãn ra khá nhiều, bà vội vàng đưa bàn tay nhăn nhúm của mình với lấy đống hàng được bày ra. Trong lúc đợi bà gói lại, Trường thám thính.
– Sông này tắm được không bà nhở, nhìn cũng trong phết.
– Được chứ sao không? Nhưng mà dạo gần đây lắm đứa chết dưới ấy lắm, khéo nó kéo cậu xuống dưới luôn ấy chứ đùa.
Biết đã rà đúng tần số, Duyên ra vẻ:
– Bác nói thật đấy ạ?
– Thật chứ, mới tuần trước đấy, cô cậu không xem tin tức gì à?
“Nếu vậy không chỉ là ba” Duyên thầm nghĩ, rồi quay sang nhìn Trường.
– Bác thấy luôn hả bác, nhưng mà sao không ai ngăn lại nhỉ?
– Đâu có đâu, chúng nó biết lựa giờ lắm, nghe bảo toàn là đêm khuya vắng người, sáng ra họ thấy đôi dép để lại trên cầu mới biết. Khổ thân, tôi sống đến từng tuổi này rồi vẫn còn ham sống đây, ấy thế mà chúng nó mới có tí tuổi đầu đã không muốn sống nữa.
– Dạ, vậy mà bác bán ở đây suốt mà không sợ nhỉ? Gặp cháu chắc cháu chuyển chỗ ngay.
– Sợ gì cái cậu này, tôi bán ở đây cũng gần ba mươi năm rồi đấy, nói chứ nhiều quá thành ra tôi thấy quen luôn ấy chứ, tụi con trai thì cá độ banh bóng, cứ mùa woldcup là chúng nó lại tới đây. Nhưng mà năm nay toàn thấy con gái, đứa thì buồn tình, đứa lộ cờ líp, lại không muốn sống…
– Lộ cờ líp hả bác?
– Ừ, đấy cô bé tuần trước đấy. Nói thật tôi có biết gì mấy cái ấy đâu. Mà mấy ông đi xem cứ đến quán tôi rồi bàn tán về chuyện đó. Họ bảo là con bé ấy bị lộ clip rồi nhục nhã quá mà dại dột. Tôi thì tôi nghe bên này, được bên kia, nói cho có chuyện vậy thôi chứ tôi không có biết gì đâu. Đúng là dại dột quá…
– Dạ. Tiếc bác nhỉ, sông đẹp thế kia mà, tính ra buổi tối mà ra đây đi dạo cũng mát đấy chứ đùa.
Câu chuyện cứ thế được tuôn ra một cách dạt dào không dừng lại được bởi nó là sở trường bẩm sinh không cần rèn luyện, căn bệnh mãn tính này không có thuốc chữa, nó là đam mê bất tận thậm chí ngấm luôn vào máu của các thím ấy. Nhưng mà đôi khi nó cũng có ích cho cộng đồng , ví như lúc này vậy. Tất nhiên thông tin sau khi nghe xong phải qua kiểm chứng và chọn lọc bởi đó là thứ thông tin hỗn tạp của sự thật cộng vẽ vời thêm màu sắc. Cái lý cho những sáng tạo không cần thiết này là nó khiến câu chuyện li kì hơn, người kể được chú ý hơn. Là vậy đó.
Ngồi được một hồi lâu thì cả hai trở về sau cuộc gọi của Trinh. Buổi trưa hôm ấy sau khi đã vơi khách, Duyên mới được nghỉ ngơi ăn trưa tại quán. Cô tranh thủ lướt face để tìm hiểu thông tin. Thời 4.0 nó lạ lắm, mọi thứ trên trời dưới đất đều có thể nắm bắt một cách dễ dàng, nói một cách khác thì “một mét vuông có ba đứa nhà báo”. Đánh ghen, chửi lộn, ăn mặc xấu, làm trò con chó, con bò, người nổi tiếng ngoại tình.. vân vân và mây mây…. Chỉ cần có gì hot là sẽ nắm bắt được ngay. Kì lạ nhưng mà nó đúng với thời đại bây giờ. Ngón tay Duyên lướt lướt rất nhanh trên cái điện thoại, chỉ một từ khóa thôi là sẽ có hàng đống content từ rác cho đến chất lượng được bày ra. Duyên chợt dừng lại ở một comment của một tài khoản nào đó với lời lẽ khá bức xúc: “nó đã ra đi mãi mãi rồi mà chúng mày còn không chịu buông tha cho nó hay sao? Chúng mày có trái tim không thế? Làm ơn để bạn tôi yên”. Đó là comment nổi bật dưới một bài viết có lời dẫn cợt nhả với hình ảnh của một cô gái được che kín mặt được cắt ra từ clip phòng the. Dưới bài viết ấy có hàng chục bình luận xin link cùng lời lẽ thô tục. Duyên kích vào tài khoản ấy thì cô nhận ra, cô gái này cũng học trường của Duyên, trên trang cá nhân còn có hình ảnh và cả thông tin liên hệ. Không để tuột mất thời cơ, cô vội vàng liên lạc dưới danh xưng là bạn của một người bạn khác cũng đã tự tử vì bị lộ clip. Dĩ nhiên thứ gì đồng cảm thì sẽ được đón nhận, rất nhanh sau đó, họ đã nói chuyện với nhau.
4h30 chiều cùng ngày hôm đó….
Duyên đang rửa ly thì chợt cô nghe tiếng Trinh gọi:
– Duyên ơi có điện thoại?
– Là ai thế chị?
– Úi trời, khiếp quấn quýt nhau quá nhỉ? Người yêu em gọi này….
Nghe vậy Duyên lau vội tay ướt vào cái khăn treo bên cạnh rồi cô tiến lại quầy. Lúc này Trinh đã bắt máy và nó lại dở bài lúc sáng.
– Bạn gái anh đang làm việc, sao? Bộ anh tuyển em ấy vào để hẹn hò thôi hả? Anh bắt tôi làm hết mọi việc, còn hai người suốt ngày đú đỡn, vậy là sao đây, anh nói tôi nghe..
Trinh nghe gì đó một hồi lâu rồi cô đưa máy cho Duyên với một cái nguýt dài. Duyên bước nhanh ra cửa rồi nói gì đó với Trường. Chỉ năm phút sau cô trở lại với đôi mắt e ngại nhìn Trinh.
– Lại đi đâu chớ gì? Không cần nói tôi cũng biết.
– Em … em xin lỗi…
– Này hai người có gì đó giấu tôi đúng không?
– Có chút chút, mà không có gì nghiêm trọng đâu chị, hôm nào em kể cho. Vậy em đi được không?
– Được chớ, chị đâu phải chủ quán đâu.
– Em …
– Thôi tao đùa đấy, đi nhanh đi cô, cứ làm như không có cô là tôi không làm gì được vậy. Về hối lộ tôi gì đó full topping là được.
– Ok chị, vậy em đi nha, lát em thêm giờ dọn hết cho chị. Cảm ơn chị nhiều.
– Gớm, bộ thích ông tướng đó vậy luôn hả? Cẩn thận kẻo gặp phải trap boy nha cô …
Duyên cười không đáp lời và vội rời đi. Nơi cô đến là một quán cà phê khác, chả hiểu sao công trình phá án vĩ đại của Duyên cứ phải ngửi thấy mùi cà phê mới được. Vào tới nơi cô mới nhận ra, bên cạnh Trường đã có một cô gái xinh xắn khác ngồi cạnh. “Ngồi với gái còn gọi mình làm gì nhỉ, cái ông này”. Duyên lẩm bẩm rồi bước vào. Nghe qua giới thiệu Duyên mới thở phào vì người đó là một cô bạn khác của Kim. Có thể bạn đã quen kiểu, một cô gái thường sẽ có ba người bạn chơi chung một nhóm, có thể là cùng giàu như nhau, cùng ăn chơi như nhau, hoặc chỉ đơn giản hơn là muốn có đồng đội cho cái miệng bớt cô đơn. Trong nhóm ấy có một nhân tố nổi trội và thường lấn át hai đứa còn lại, kiểu “làm vua phải có hầu bên cạnh” vậy.
– Đây là bạn anh nên em cứ nói thoải mái không cần đề phòng đâu, cô ấy kín tiếng lắm, yên tâm.
Cô gái kia tên là Ly, nghe Trường nói thế cô cũng đưa ánh mắt nhìn Duyên, vẫn có chút ái ngại trong ngần mắt ấy. Biết được tâm tư của Ly, Duyên vội trấn an.
– Em không quen chị Kim đâu, nhưng mà có quen với chị Trang, chị đừng có lo, em chỉ muốn biết sự thật, em hứa chỉ nghe chứ không nói lại.
Ly gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
– Vậy là em và hai bạn kia là cùng nhóm?
– Vâng anh, ngày con Trang mất em cũng buồn lắm, bọn em chơi thân cũng lâu rồi, tự dưng xãy ra chuyện đó nên em cũng hơi ngạc nhiên.
– Anh hiểu mà, em có biết Trang có chuyện gì bí mật hay là điều gì ẩn khuất khó nói không?
– Ý anh là…
– Kiểu áp lực học tập, yêu đương gì đấy.
Thấy Ly phân vân, Trường tiếp tục nói.
– Em biết lí do mình đến gặp anh chứ?
– Vâng.
– Nếu vậy điều em nói với bọn anh chắc chắn Trang sẽ hiểu cho em. Nhưng nếu em không nói, em sẽ còn gặp bạn ấy dài dài.
– Nhưng mà chuyện đó đã qua một năm rồi, tại sao tới bây giờ nó mới làm phiền em chứ? Em không hiểu, mà bọn em cũng đâu làm gì nó đâu?
– Bởi một năm qua chị ấy không gặp được em và anh này. Hai người bọn em đặc biệt đấy, chị cũng nên tin em và anh đây như cô bạn đã khuất của em. Chị có tin đây là duyên số không, em luôn có cảm giác mình đã được chị Trang gửi gắm để làm gì đó cho chị ấy.
Trường ngơ nhác nhìn gương mặt đầy tự tin của Duyên khi cô nói những câu đó. Anh mỉm cười khi thấy Duyên nhìn mình, hóa ra cô gái này chẳng những thông minh mà còn rất biết “đắc nhân tâm”, Duyên có thể đọc vị người khác qua câu nói của họ. Sự ngưỡng mộ tràn đầy đôi mắt của Trường. Ly cũng nhìn Duyên ngạc nhiên không kém, chốc lát, Ly nói:
– Thôi được, em nói cũng không sao, dù sao thì nó cũng mất rồi, đâu còn gì là bí mật nữa. Nó là les. Nó từng yêu một cô bạn khóa dưới, mâu thuẫn gì thì em không biết, vì em vẫn thấy cả hai vẫn yêu nhau lắm. Cho nên em nghĩ nó tự tử vì chuyện đó.
– Em nghĩ là họ xãy ra mâu thuẫn dẫn đến sự việc à?
– Em nghĩ thế vì họ rất yêu nhau. Chứ nó học cũng tốt nên chỉ có yêu đương mới khiến nó như vậy.
– Em có gặp con bé kia lần nào chưa?
– Chưa anh, chuyện cũng đã rồi nên em cũng không muốn tiếp xúc mà làm gì? À mà chỗ này lạ này. Em nhớ nó có đeo lắc chân, nhưng mà cái hôm họ vớt xác nó lên thì lại không thấy đâu cả.
– Lắc chân sao?
– Vâng, đó là quà mà con bé kia tặng ấy, không lẽ là con bé kia nói lời chia tay nó rồi nó trả lại cái lắc hay sao? Em hay nghĩ vậy đấy.
Duyên nghe chuyện nãy giờ, đột nhiên cô lên tiếng.
– Chị có thấy mặt chị đó chưa?
– Chưa em, nhưng mà tên con bé là Thư thì phải.
Như chợt nhớ ra cái tên quen quen, Duyên lấy điện thoại ra và tìm trên face, chỉ chốc lát cô chìa ra trước mặt Ly một tấm hình của một cô gái.
– Chị thấy quen không?
Ly nhìn một lúc rồi lắc đầu. Duyên lại kéo kéo trên trang cá nhân của ai đó, rồi cô lại chìa ra một tấm ảnh khác. Đó là bức hình chụp hai đôi chân đang chụm vào nhau.
– Chị để ý cái chân có đeo lắc, có phải chân của chị Trang không?
Ly nhìn, rồi cô ngẩng đầu lên.
– Đúng rồi chị.
– Nhìn đôi chân mà cũng biết ai sao? Trường ngơ ngác.
– Biết chứ anh, chân người khác nhau mà, nhìn lâu là quen mà. Nhất là chân con gái, màu nail này, hoặc ngón chân ngắn dài này… Duyên giải thích.
Nghe có lý anh cũng gật gù. Thấy Ly không nói gì nữa, không gian bỗng chốc im lặng nên Trường nói:
– Thôi được rồi, cảm ơn em. Sắp tối rồi đấy, em về đi kẻo muộn.
– Chuyện hôm nay anh chị đừng nói với ai nha, bọn em thì không có sao, nhưng bố của nó gia giáo lắm, lại còn cổ hũ nữa, chuyện đồng tính này kia em sợ..
– Anh hiểu rồi, hứa với em chuyện này.
– Dạ, chào anh, vậy em đi trước.
Nói xong Ly gật đầu với Duyên như chào tạm biệt.
– Dạ, chào chị…
Đợi cho Ly đi xa, Duyên mới quay sang Trường.
– Sao anh tìm ra chị ấy được, chị ấy tự nói với anh mọi chuyện sao?
– Ai nghe chuyện này thì không tin, nhưng anh em mình thì 100% tin. Bà Trang về ám nó đấy, nghe nó bảo mơ thấy thế, lại còn chỉ đích danh hai đứa mình.
– Vậy lời em nói là đúng hả? Đúng là chị ấy nhờ mình giúp thật, nhưng mà nếu là tự tử thì mình giúp được gì chứ?
– Em nghĩ sao?
– Ai đó đã chọc vào tổ kiến rồi?
– Hả? Em nói gì vậy?
– Chị ta đến đây gặp anh em mình với mục đích là muốn nhấn mạnh cho ta chị Trang đã tự tử vì tình. Nhưng nếu thật sự Trang đã tự tử vậy hồn ma của Trang sao phải tìm chị ta làm gì, lại còn muốn gửi gắm gì đó. Nãy giờ chị ta chẳng nói được thông tin gì cho ta cả.
– Tức là em nghĩ cô ta bịa ra chuyện mình gặp Trang, nhưng mà làm vậy làm gì chứ?
– Để khiến ta tin là cái chết của Trang không có gì khuất tất, nhưng mà kiểu này càng bưng càng lộ, khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
– Là ….
Duyên gật đầu mỉm cười với Trường.
– Thì ra là vậy, nhưng mà những người khác thì sao?
– Có gì đó lạ lắm, trưa nay em cũng có kiếm một vài chỗ, anh nhớ cô gái tự tử vì clip bị tung lên mạng tuần trước chứ?
– Ừ
– Em có thử liên hệ với bạn cô ta, chị này bảo, hiện bạn trai của cô gái này cũng đang hoang man, anh ta cũng đã khóa face lẫn việc không đến trường nữa.
– Con trai cũng sợ lộ cip hả trời?
– Ai mà chẳng sợ anh, vậy là có thể loại trừ việc bạn trai cô này là hung thủ.
– Này, em có thấy điểm gì chung của họ không? Họ đều vướng lùm xùm gì đó rồi mới tự tử.
– Em cũng nghĩ vậy đó, nhưng đó là điều hiển nhiên mà anh. Chứ tự dưng ai lại muốn chết được chứ. Chỉ là em thấy mấy cái lí do này không đủ sức thuyết phục dẫn tới cái chết.
– Đâu tài khoản của cô ấy đâu, anh xem nào.
Duyên chìa điện thoại của mình ra cho Trường xem, anh kéo ảnh của cô gái kia một hồi rồi anh nói.
– Theo anh thấy với mấy cái status có chút dạn dĩ như này, khó để vì mấy chuyện đó mà tự tử được lắm. Đây em đọc cái này đi: muốn đi ăn tối cùng anh, nhưng lại sợ thành bữa tối của anh. Với đa phần các cô gái với cách nói chuyện thoáng thế này, khó mà nghĩ cô ta sợ bị lộ clip rồi tự vẫn được.
Duyên lấy lại điện thoại, bất chợt cô dừng lại, một tấm ảnh khác của cô ta được bày ra trước mặt Trường.
– Em đố anh, có gì đặc biệt.
Trường chăm chú nhìn một lúc, rồi bất chợt anh thốt lên:
– Cô ta cũng có lắc chân.
– Đúng vậy. Đấy là điểm chung của họ. Nhưng để chắc chắn hơn, ta cũng nên xem lại nạn nhân trước đó và trước đó nữa.
– Nhưng làm sao mà kiếm được bây giờ?
– Ta thử kéo mấy cái page lớn ấy, thường mấy tin tức tự vẫn kiểu này, họ hay update liên tục lắm. Nhưng mà chuyện xãy ra lâu rồi nên có thể kéo hơi lâu.
– Nhưng họ đâu có đăng nguồn đâu, làm sao tìm được chứ?
– Thử đi, hên xui mà anh. Có một vài page vẫn có ghi nguồn đấy, hoặc kéo xuống comment thử xem.
– Vậy bắt đầu ở đây luôn chứ?
– Ơ nhưng mà em phải về làm, chị Trinh chửi chết.
– Kệ nó, miệng nó cứng vậy thôi chứ nó tốt tính lắm, nói cho vui ấy mà, không sao đâu. Chỉ sợ em mang tiếng là ghệ của anh, khổ cho em thôi.
Trường cười nhìn Duyên, câu nói của anh nó ám đầy mùi thăm dò đối phương. Duyên cũng không đáp lời mà chỉ cười, rồi cả hai tập trung vào điện thoại. Thi thoảng họ lại đưa điện thoại của mình cho đối phương khi có thông tin mới.
7h30 tối…
Tại nhà của Kim, lúc này nó đang nói chuyện với Ly sau khi cô ta trở về từ cuộc gặp với Trường và Duyên. Ly nhìn Kim với sự run rẩy, ánh mắt nó không dám ngước lên nhìn Kim. Kim tươi cười tiến lại gần nó.
– Tao … tao đã làm theo lời mày rồi… Ly lắp bắp.
– Mày làm tốt lắm. Cảm ơn mày đã giúp tao. Đây là phần thưởng tặng cho mày.
Nói rồi Kim chìa ra trước mặt Ly một cái lắc chân lấp lánh, ánh mắt Ly thoáng chốc hiện lên vẻ sợ hãi, nó quay người đi.
– Tao .. tao.. không lấy đâu, thôi tao về đây.
Kim giật vai của nó lại, nó gằn lên.
– Lấy đi, đeo nó vào. Thứ này giúp mày quyến rũ hơn đấy. Tao không xài đồ rẻ đâu, mày biết mà.
– Không, không.. tao…
“Bốp…”
Cái tát như trời giáng vào má khiến Ly choáng váng, má cô ửng đỏ cả lên, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ sợ sệt. Người vừa làm thế với cô không ai khác đó chính là Kim.
– Mày điên hả? Tao bảo mày cứ nói những gì tao dặn, mày thêm mắm dặm muối vào mà làm gì? Cái lắc chân sao? Tao có bảo mày nói tới chuyện đó không hả?
– Thì tao đâu có biết, tao cũng đã làm theo ý mày còn gì, mày có nói là tao không được nói về nó đâu, với lại nó đâu liên quan đến mày mà mày sợ.
– Đĩ mẹ mày, còn cãi tao sao? Mày chỉ cần bảo con nhỏ đó về tìm mày, mày chỉ đưa nó thông tin để khiến nó tin con đó tự tử là được. Mày nên cầu nguyện đi, nếu thật sự cái lắc đó không liên quan đến chuyện này mày còn sống yên với tao, chứ còn không, mày chết chắc.
– Chuyện chuyện này đâu liên quan đến tao chứ? Là mày cơ mà..
Kim túm lấy tóc Ly giật ngược ra đằng sau, ánh mắt sắc lẹm nhìn Ly. Nó nghiến răng:
– Không liên quan sao? Lúc đó đâu chỉ có mình tao, mày quên rồi sao? Mày cũng là đồng phạm, trạng chết chúa cũng băng hà, mày nhớ lấy.
– Tao… tao biết biết rồi. Xin lỗi mày..
Lúc này Kim mới dịu giọng.
– Nhưng mà chuyện cái lắc đó, sao tao không để ý nhỉ?
Kim đưa cái lắc ra trước mặt mình khi nhắc về chuyện cũ.
– Thì nó là của mày còn gì, mày cho nó mượn mấy lần không nhớ hả?
– Thế nên mày nghĩ cái này là của nó, nên mày sợ đúng không?
– Tao … tao…
Nghe thế Kim quắc mắt nhìn khiến Ly sợ hãi.
– Mày chơi với tao lâu vậy mà không hiểu tao sao?
– Tao biết rồi.
– Mày về đi. Còn nữa, mày tránh xa ông anh tao ra, tao không muốn gặp rắc rối nữa đâu.
– Là anh Huy …
– Im miệng đi, bộ mày không quyến rũ lão hả, làm như oan ức lắm vậy. Biết thân biết phận thì nghe lời tao, lão ấy chơi chán rồi cũng sẽ ngán mày thôi, đừng có mơ mộng xa xôi quá. Muốn chơi với tao thì biết điều một chút, mày biết mà, mày không qua mặt được tao đâu.
– Tao biết rồi, tao về đây.
– Cầm lấy đi, là đồ thật đấy, tao nói rồi mà, nếu mày tốt với tao, mày sẽ có phần xứng đáng. Là vàng Ý 18K đấy. Không phải là thứ giẻ rách của con kia đâu.
– Tao cảm… cảm ơn..
– Bạn bè với nhau, mày đừng có sợ hãi như thế. Đã là bạn tốt, đã ngồi cũng thuyền, thì nhất định tao không bạc đãi mày, còn ngược lại, mày hiểu rồi chứ. Mày phải đeo nó vào, nếu tao không thấy dù là ở nhà mày, trường học, hay ngẫu nhiên ngoài đường, mày mà không đeo nó thì chứng tỏ là mày đang muốn tách ra khỏi tao.
– Tao biết rồi mà, miễn không không phải của nó là được.
Nói thế rồi Ly cũng lẳng lặng rời khỏi phòng của Kim. Kim nhìn theo bóng lưng cô bạn của mình với ánh mắt căm tức. Kim nhìn vào bàn tay mình, nơi có cái nhẫn của Trường.
– Thì ra nó có tác dụng thật. Mày không có cửa đụng được tao đâu, mày cũng biết tao không có lỗi mà, phải không? Tao bất đắc dĩ mới phải làm thế, trước giờ tao luôn coi mày là bạn, tao không cố ý. Yên tâm đi, tao sẽ bù đắp cho gia đình mày. Đừng tìm tao nữa mà siêu thoát đi…
Kim lẩm bẩm một hồi rồi cô mỉm cười nhìn ra ngoài trời đêm. Nó thở một cái thật dài như để giải tỏa.
Về phần của Trường và Duyên, cả hai trở về với tâm thế mệt mỏi sau một buổi chiều muộn lướt face tìm kiếm. Vừa bước vào cửa đã thấy Trinh đứng đó nhìn hai người.
– Anh phải tăng lương cho em..
– Ừ, tao cho mày làm chủ luôn được chưa?
– Sao hai người mệt mỏi vậy? Không lẽ…
– Không lẽ gì? Cái đầu mày, đúng là đáng sợ…
– Em đã nói gì đâu, có anh nghĩ bậy thì có, lại còn…
Nói rồi con nhỏ cười nham nhở. Bất chợt Duyên thấy có một cô gái ngồi ở bàn phía gần cửa ra vào, cô ta cứ im lặng không động đậy cũng không kêu gì. Thấy thế Duyên lên tiếng:
– Ủa khách đằng kia không gọi gì hả chị?
– Đâu, khách nào? Mày lại dọa chị đấy hả? Thôi đi, tao chuẩn bị về mày đừng trêu giờ này chứ? Sống ác thì không thảnh thơi nha mày.
Duyên hiểu vấn đề rất nhanh, cô khẽ nháy mắt cho Trường. Anh lập tức hiểu ra vấn đề.
– Thôi mày về đi, để đây tao với Duyên dọn dẹp cho xem như bù đắp chuyện hôm nay.
– Quấn quýt nhau quá nhỉ? Nháy mắt đồ, lại còn dọa ma, muốn đuổi tôi đi chớ gì? Nhưng mà cũng được, cảm ơn lòng tốt của ông chủ nhỏ. Tôi không biết sao mới quen bạn gái anh có hai hôm mà biết hết ý của bạn ấy nên tôi đã lên đồ sẵn rồi đây.
Nói xong Trinh giơ cái ba lô lên, thì ra nó đã dọn xong đồ đạc của mình và chỉ đợi hai người trở về là sẽ ra về luôn.
– Nhân viên gương mẫu, tốt, tăng lương…
Lần đầu tiên Trường thấy câu đùa của mình nó gượng gạo đến vậy, mặt anh cười nhưng cơ mắt của anh không hoạt động.
– Anh nhớ đó nha…
Duyên vác ba lô lên vai và bước ra cửa. Nó tiến đến gần cửa, hai người không nhìn nó mà chỉ nhìn cô gái bên cạnh, mồ hôi của họ bắt đầu vã ra. Nhất là khi con Trinh tiện tay nghiêng người ngang qua thân cô gái để kéo cửa sổ. Cô ta thậm chí không thèm né tránh, dường như cơ thể Trinh đã hòa với cô gái mặc váy trắng kia. Kéo xong cánh cửa, Trinh quay lại, ra hiệu tạm biệt. Cả hai đứa cũng cố nặn ra một nụ cười xấu lạ dù mồ hôi của họ túa ra như tắm. Đợi cho Trinh đi khuất bóng, Trường lên tiếng như giả vờ không nhìn thấy. Đâu đó họ nghe rất rõ tiếng chuột kêu cùng tiếng đổ vỡ của một vài cái ly bên trong quầy. Trường vẫn cố bình tĩnh hết sức có thể.
– Thôi mình cũng về đi em, mai rửa cũng được.
Duyên vẫn đứng im, quay mặt vào quầy, cô nhắm thật chặt đôi mắt, bàn tay cô nắm lấy gấu quần, người run lên bần bật. Thấy vậy, Trường tiến lại gần cô, tay anh vừa chạm khẽ tay cô khiến Duyên giật mình. Cô mở mắt nhìn Trường, biết cái ánh nhìn ấy của Trường, Duyên khẽ gật đầu. Cả hai vừa quay đầu lại thì gương mặt cô gái kia đã áp sát mặt hai người. Nó dùng hai tay nắm chặt cổ của hai người, chân của họ đã rời khỏi mặt đất, cả hai cựa quậy, họ nắm chặt lấy bàn tay chỉ còn trơ xương của cô gái kia mà gỡ ra nhưng bất lực. Âm thanh từ vòm họng cô ta thoát ra một cách rùng rợn:
– Cô bảo tôi không giết được cô sao?
Từng câu chữ chậm rãi được thốt lên, gương mặt cô ta trắng bệch, đôi mắt giận dữ nhìn thẳng vào mặt Duyên. Duyên bắt đầu thấy khó thở, gương mặt cô đỏ bừng lên, đôi chân của của cả hai vùng vẫy nhanh dần lên cho đến khi nó … dừng hẳn. Đâu đó tiếng chuột vẫn còn vang vọng bên tai của họ.