Bây Giờ Rất Muốn Đập Chậu Cướp Hoa - Chap 15
“Ủa? Chứ còn đòi như thế nào nữa trời, chè mâm chứ có phải bánh canh cua đâu mà đòi ba trăm ngàn.” Tông giọng tôi đột nhiên nâng cao vút, nghe khá là chua và chát.
Đôi mắt đảo sang nhìn thoăn thoắt qua hướng khác, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt yên tĩnh bất thường.
Trên bàn chè, mỗi người xoay mặt quay đi một phía khác nhau. Đây là dấu hiệu của việc trốn tránh trách nhiệm trả tiền.
Không sao, không sao. Tôi lắc đầu thầm nghĩ nếu chơi đẹp chơi tốt mai chơi tiếp. Chơi xấu chơi tệ mai chơi tiếp luôn. Chơi! Chơi! Chơi tới bến !?
Anh Thanh xoa đầu trầm ngâm suy tính, đắn đo một hồi lâu, “Àaaaaaaaaa!!! Anh vẫn không hiểu cách tính tiền cho lắm, ai đó nhanh trí giải thích cho tôi hiểu cái đi rồi mình đi về.”
Trọng Nghĩa đưa tay vuốt khuôn mặt, thở một hơi dài trông khá mệt mỏi, “Một trăm hai mươi sale 20% còn một trăm ngàn là đúng rồi! Là có thật sự biết tính toán không? Cái mặt này nghĩ sao mà làm chủ được ba chi nhánh tiệm chè hay thật!”
Lời nó nói như đánh thẳng vào mặt anh tôi, cay nghiệt như mụ dì ghẻ trong vở tuồng cải lương hay phát.
Những đôi mắt ngờ nghệch, đôi bàn tay run rẩy tính giơ lên để tán vào khuôn mặt kiêu căng của nó một phát thật kiêu.
Anh Thanh chỉ tay vào mặt của Trọng Nghĩa: “Mày thấy chưa, miệng lưỡi của nó thật là cay nghiệt! Nhưng không sao, anh vẫn muốn chúc mày một câu. Hy vọng đường tình duyên của mày sau này sẽ TRẮC TRỞ giống như anh.”
“Anh dám…!”
Đúng là máu liều nhiều hơn máu não! Thôi kèo này coi như thua rồi, cái miệng của anh Thanh mà phát ra thì châc phải lên chùa cầu duyên thôi chứ hết đường cứu.
*Bốp bốp*
“Nè, nghe cho kĩ tập trung vào. Chủ yếu là phần nghe hiểu thôi chứ không có gì sâu xa, phải động não hết nên đừng lo.”
Hai tay tôi sau khi vỗ thành tiếng để anh Thanh tập trung chú ý, “Tiền chè tổng cộng là một trăm hai mươi ngàn đúng chưa?”
Anh Thanh trả lời ngay: “Đúng!”
“Ngay bây giờ đây, trong tay em đang có một cái voucher giảm giá sâu 20%, có nghĩa là mình chỉ cần bỏ cái con số hai mươi phía sau số một trăm thôi. Và kết quả chúng ta cần tính là gì ạ?”
Khánh Di giơ tay lên, miệng kêu “reng reng” như cái chuông nhỏ báo thức.
“Tuyệt vời. Mời em trả lời thử cô nghe xem.”
“Dạ thưa cô, là một trăm ngàn.”
Tôi giơ ngón tay cái lên tán thưởng, “Xuất cái sắc, em sau này lớn lên sẽ học giỏi” sau đó tôi quay mặt qua nhìn anh “Còn anh, hừ! Xin phép được cười nhẹ, nói ít lại cho người ta còn tin mình khôn ngoan. Chứ như bây giờ khó ai tin lắm.”
Thừa nước đục thả câu, Trọng Nghĩa nhanh mồm thêm phát chí mạng: “Anh có nghe qua câu nhỏ không học lớn lên thành…”
Khánh Di vỗ lên đầu thằng Nghĩa, “Im đi mày, nói một hồi anh Thanh tự ái là mày tự trả tiền nghe!”
“Thôi mệt, dẹp, nghỉ giải tán hết đi cho khoẻ. Nhức cái đầu quá rồi, đã ăn uống mà còn tính toán.” Anh Thanh xua tay đuổi bọn này đi.
Đùa vui nhiêu đó đủ rồi, tôi lật đật đứng dậy đi theo anh Thanh đến quầy tính tiền. Gió ven sông vừa thổi nhẹ thôi mà đã thấy rùng mình. Cảm giác như có ai đó đi theo sau lưng tôi, tháng này là tháng Bảy đừng có nói là…
“Hù!!”
“Aaaaaaaaa! Cứu mạng!!!”
“Bình tĩnh đi Châu! Là tao.”
Phù, tôi hít một hơi thật sâu. Tay vỗ nhẹ lên ngực tự trấn an bản thân, hoá là là Hoàng Anh. Làm mình hết hồn cứ tưởng là gặp phải ma.
“Mày đi theo tao làm gì, giành trả tiền hả? Sao hồi nãy ở bàn mày không giành đi là tụi mình về nhà từ tám kiếp rồi đó!”
“Tao thấy mày cứ đòi bao nên tao không dám giành, từ trước tới bây giờ tao chưa từng làm trái ý con gái bao giờ cả.”
Hoàng Anh nhún nhẹ vai, “Tao bị hư xe gặp được mày là có cái duyên, giờ mày trả tiền đi rồi mình có cái nợ.” Đút tay vào túi rồi đi thong thả phía trước, hình như tôi vừa thấy nó cười.
Tới quầy tính tiền, anh Thanh đưa bill cho chúng tôi. Mắt nhướng lên ý bảo ‘nhìn đi rồi đưa tiền’ xong thì nhà ai nấy về.
“E hèm! Anh à, thôi lâu rồi không gặp hay anh mời em một chén chè đi!” Tôi nở nụ cười tươi, mắt cong hình trăng lưỡi liềm trông thân thiện vô cùng, theo tôi nghĩ là vậy. Nhưng dưới góc nhìn của anh Thành và Hoàng Anh thì nó rất thật trân.
“Ồ! Mời em một chén chè sao?”
“Đúng là lâu rồi không gặp, anh nên mời em.”
Tôi gật đầu lia lịa đồng ý cho đến khi…
“Như này nhé, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện!”
Chẹp, biết ngay là không có dễ ăn như vậy mà, “Sao ạ?” Tôi hỏi.
Tay anh Thanh gãi cằm tỏ vẻ nham hiểm, dừng lại hỏi: “Em cảm thấy anh và crush em thằng nào đẹp trai hơn?
Nghe tới đây hai vành tay tôi ửng đỏ cả lên, “Anh à, em sẽ trả tiền chén chè của em.” Nghiến răng nghiến lợi mà trả lời.
Anh Thanh thấy vẻ dữ tợn của tôi mà bật cười, “Hahaha, anh cũng chỉ là rảnh rỗi quá tự chuốt nhục, anh mà đòi so sánh với crush sao?”
“Không phải, không phải đâu anh à.” Tôi xua tay phủ nhận.
“Đợi anh kiếm đủ tiền rồi anh sẽ chỉnh lại nhan sắc.”
“Đừng mà!!!”
Tôi lắc đầu không muốn nghĩ đến cái cảnh ấy đâu…
“Biến của anh bây giờ vốn đã đẹp trai không ai bằng sẽ càng đẹp trai hơn nữa, như thế thì…Ôi trời ơi, như thế thì đẹp chết mất thôi.”
“Có phải không em gái!”
“Cha nội này còn cứu được không vậy?” Ghé sát tai Hoàng Anh, tôi hạ thấp giọng đủ để hai đứa nghe được.
“Mày đoán xem?” Nó nhíu mày hỏi ngược lại tôi.
“Thua, nói thế thì chịu!”
Đến bây giờ anh Thanh vẫn còn thao thao bất diệt ý định trùng tu nhan sắc có một không hai của mình.
“Tới lúc đó anh sẽ hỏi là em gái à em nhìn anh, nhìn anh xem chúng ta sẽ…”
“Anh ơi. Cho em một phần chè nguyên vị bốn loại đậu nhé!”
“No problem.”
Giơ tay ra kí hiệu OK, sau đó xoắn tay áo lên nghiêm túc làm việc. Chưa được mười giây thì anh Thanh về ngay dáng vẻ ban đầu, tiếp tục chọc ghẹo.
“Khẩu vị giống em.” Lấy tay che miệng nói khẩu hình ‘duyên tới rồi’.
Tôi liếc nhìn sơ ngang gật đầu thẩm định, “Anh ấy trông có vẻ cũng đẹp trai đó.”
“Sao tao cũng đẹp trai mà mày lại không ngắm tao.” Hoàng Anh lâu lâu nói một câu điều khiến tôi chết lặng người.
“Anh trai à, anh là cỏ gần hang. Còn người ta là lúa mới, nó phải khác chứ.”
“Mày chê tao chứ gì?”
Nó khoanh tay, xoay người giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi. Lấy điện thoại trong túi, bỏ đi xa khoảng cách. Đi đến ngồi chung bàn với anh chàng vừa mới bước vô.
Chỉ ngồi im và nghịch điện thoại, mặc cho khách mới trố mắt nhìn.
“Đúng vậy nhỉ, chỉ là có lẽ cậu ta đi một mình nên nhìn hơi buồn.”
“Anh nói ai cơ?”
“Đấy.”
Anh Thanh hất cằm về phía Hoàng Anh.
Anh trai à, làm ơn đi. Tự lo lấy bản thân mình thì có vẻ hay hơn đấy! Chỉ là anh chưa thấy cái cảnh em nhận quà của gái tặng giúp nó đâu. Nó còn nhiều hơn chén chè anh múc nữa.
“Anh à, giúp em xin số liên lạc của người ta đi.”
“Em xem em thế này thì quá đáng quá, vừa nãy anh hỏi em ở đây ai đẹp trai nhất. Bây giờ em muốn thì CHỦ ĐỘNG đi xin người ta đi.”
Từ chối thẳng thừng đến vậy à, tôi vẫn sẽ tiếp tục năn nỉ.
“Anh giúp em làm ông tơ đi anh!”
“Em trai ơi, em đã có bạn gái chưa?” Anh Thanh đem chè lại chỗ ngồi của cậu ấy rồi hỏi.
Hehe, cuối cùng cũng chịu hết nổi rồi chứ gì.
Tôi đứng một khoảng cách tuy gần nhưng không dám nhìn thẳng, chỉ chờ câu trả lời của anh Thanh.
“Cậu ấy nói chưa có.” Tay chỉ về phía cậu ấy, “Lạnh lùng quá em gái à!”
“Không sao cả, em thích kiểu như vậy. Người lạ khó gần.”
“Em phiền quá.” Tặc lưỡi lắc đầu.
“Sau này em sẽ thường xuyên ghé qua chỗ anh mà!!”
“Là bởi vì chè của anh ngon hay là bởi vì khách của anh đẹp trai thế?”
“Chè ngon ạ.” Tôi thẳng thắn trả lời, bởi vì người nấu là chú Sáu chứ không phải anh. Người có tội chứ đồ ăn thì không.
Nghe tôi nói mà anh Thanh nửa tin nửa ngờ, kiểu nói thì đúng nhưng ý nghĩ thì không phải vậy.
“Nghe em nói anh không tin đâu.”
“Chè đẹp ạ.”
Anh Thanh giật mình làm topping trong chè rớt hết cả ra ngoài, “Cái con bé này! Lâu lắm không gặp, lần này em đến toàn chọc xoáy anh thôi.”
“Hahaha, không có không có.”
“Em xem không có sao, đảo lộn tâm trạng của anh rồi.” Vừa nói vừa lau dọn vệ sinh sạch sẽ.
“Tám giờ tối rồi đó mày, đi về thôi.”
Khánh Di đi tới khoác tay lên vai tôi, kéo tôi rảo bước đi. Chân tôi đứng lại, trả tiền rồi mới đi.
“Tiền đó, còn dư khỏi thối. Coi như bo cho anh.” Tôi kẹp tiền trong menu để tránh bị gió thổi bay.
Mắt anh Thanh híp lại tỏ vẻ nghi hoặc, “Mày còn dư đồng nào đâu mà bo.”
Bốn đứa tôi đi về phía chỗ đậu xe, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng. Ai đưa Hoàng Anh về đây?
“Hoàng Anh, mày muốn đứa nào chở mày về?” Tôi quay mặt sáng hỏi nó, để cho hai đứa kia đi dắt xe lại.
Lúc này bỗng dưng nó nhấc balo của tôi ra khỏi người, “Đưa balo của mày đây, tao làm bài tập cho. Khi nào xong thì tao đưa.”
“Mày chưa trả lời tao ai đưa mày về?”
Nó đưa tay lên xoa nhẹ đầu tôi, “Mày khờ thật. Tao với mày ngược đường, yên tâm đi tao có thằng đệ nó chở về rồi!”
*Bíp Bíp Bíp Bíp*
Tiếng còi xe bốp từ đằng xa cho đến chỗ chúng tôi, nghe mà chói tai kinh khủng. Nếu không phải tôi hèn thì chiếc xe đó ăn hai chiếc giày vào mặt rồi.
Thấp thoáng trong ánh đèn đường, bóng đen vụt nhanh đến trước mặt chúng tôi. Không nói gì nhiều, Hoàng Anh nhận lấy nón bảo hiểm rồi phóng lên chiếc xe đó chạy đi mất vút trong đêm tối tĩnh mịch.
“Ê ê ê ê ê ê… Từ…từ đã, tao biết tao biết.”
Khánh Di lớn giọng, chỉ tay về chiếc xe đó: “Tao biết thằng chở Hoàng Anh là ai. Chính là crush mày, thằng Dương.”
“Ý mày nói là Thái Dương à! Nó dạy kèm tiếng anh cho con Châu đúng không?” Trọng Nghĩa chen vào cuộc nói chuyện, “Hai đứa nó chơi thân với nhau từ lúc nào sao tao không biết?”
“Mày mang tiếng là anh em trong nhóm mà chuyện gì cũng biết chậm hơn người ta hết vậy. Bởi chơi với mày chán ghê!!”
“Ừ ừ, chắc tao chơi với mày vui lắm!?”
Bỏ ngoài tai những lời ồn ào từ miệng bọn nó, giờ đây tôi chỉ biết ba chữ:
THÔI XONG RỒI!!!