Bây Giờ Rất Muốn Đập Chậu Cướp Hoa - Chap 14
Câu hỏi bâng quơ của Thanh như một nốt trầm lặng lẽ, có thể làm ngưng động một khoảng không gian. Giọng nói của anh nhẹ thì có nhẹ thật đấy, nhưng dù sao trong chữ nhẹ cũng có dấu nặng mà…
Cả ba người đều im lặng, đứng nhìn dòng người tấp nập vội vã lướt qua nhau. Tiếng lá cây xào xạc cả một góc đường, ánh nắng buổi sáng chiếu lên vai mọi người.
Anh chồng sắp cưới ghé tai nói nhỏ với Ngọc Như: “Anh sẽ cho em không gian riêng, nói một thể dứt khoát đi. Khoảng ba mươi phút sau gặp lại!”
Sau đó anh ta quay người rời đi chỗ khác, để Ngọc Như ở lại nói chuyện cắt đứt tình cũ rõ ràng. Xem như từ nay về sau, chuyện này sẽ không còn ai có thể nhắc lại nữa.
Thanh thấy tình địch đi thì “hừ” một tiếng, bộ dáng khinh người ra mặt, muốn đâm chọt thằng nhà giàu đó một phen: “Em thấy chưa! Một tiếng nó còn không cho em được huống chi là cả đời.”
Cánh tay anh vươn dài để nắm bàn tay cô, tha thiết nói lời tốt đẹp mong cô đổi ý:
“Anh có nhiều thời gian, em có thể làm phiền anh cả đời mà sao em không chọn anh?”
“Vì anh nghèo.”
“Anh không có tiền đồ!”
“Được chưa?”
Ngọc Như thẳng thắn nói ra ý nghĩa trong đầu của mình, nếu như anh nghĩ cô là kẻ tham phú phụ bần thì cứ việc. Cô không muốn cuộc đời của mình phải sống trong nghèo khó, một túp liều tranh hai quả tim vàng.
Thanh nhíu mày, sắc mặt bỗng trầm xuống: “Một câu không có tiền đồ của em dễ nghe thật đấy! Em đừng nói như thế, mình quen nhau cả hai năm trời mà em chỉ cho anh cái nắm tay thôi, hôn má cũng phải xin phép em. Cái quyền lợi cơ bản của một người bạn trai anh còn không có?”
“Chứ anh muốn sao nữa? Anh là cái con người có này còn đòi nọ!”
“Anh có đòi hỏi gì đâu? Đã biết rằng anh bàn tay trắng đi vào đời. Anh chỉ cần hai đứa mình yêu nhau, có em bên anh sẽ đẹp tình mai sau.”
“Nhưng ý của tôi thì khác? Tôi muốn anh có nhà, có xe, có công việc ổn định rồi hai đứa mình làm đám cưới sớm!”
“Như thế cũng là sai hay sao?”
Cô chỉ tay thẳng vào mặt anh rồi lại chỉ về bản thân cô: “Anh nghĩ với cái mức lương của một thằng shipper đủ để nuôi sống hai đứa thật à?”
“Hahaha!! Em nói thật nực cười”
Thanh cười phá lên khiến Ngọc Như giật mình: “Nói tới nói lui thì ra em muốn ôm mộng lấy người giàu có, em tham phú phụ bần chứ em có yêu thương gì tôi.”
“Tôi chỉ muốn có sính lễ linh đình để ba mẹ nở mày nở mặt với hàng xóm. Anh có cho tôi được như thế không?”
“Tôi là một con người vật chất như thế đấy!”
Thanh chỉ vào ngực mình: “Không phải lỗi tại em mà tại anh, tất cả là tại anh đây này. Chỉ trách anh bất tài, vô dụng. Có mỗi việc kiếm tiền thôi mà anh cũng không làm được!!!”
“Nhưng anh xin em! Xin em hiểu giùm đời anh. Lênh đênh kiếp phong trần nổi trôi theo ngày tháng. Anh đâu có gì, anh đâu có gì ngoài hai bàn tay trắng. Đành để buồn cho em.”
Ngọc Như lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ. Mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc lắc tay đuôi phụng. Tuy không cầu kì, tinh xảo như những trang sức khác, nhìn kiểu cách đơn điệu nhưng điểm nhấn lại chính là chiếc mặt cười nhỏ phía dưới.
Thì ra đây là chiếc lắc tay mà hồi đó anh tặng cho cô kỉ niệm một năm yêu nhau.
Lúc nhận tiền lương của tháng đầu tiên từ công việc giao hàng, anh Thanh đã đến tiệm trang sức mua cho cô. Kiểu dáng ban đầu đã được anh thêm vào chiếc mặt cười nhỏ ngụ ý người tích cực sẽ giống như Mặt Trời vậy, dù ở bất cứ nơi đâu cũng có thể toả sáng.
Không ngờ khác với những gì anh kì vọng, tình yêu của anh và cô như pháo hoa vậy, toả sáng rực rỡ rồi chóng tàn.
“Hận em không?”
Ngọc Như bất ngờ hỏi, tuy có tiếc nuối trong câu hỏi nhưng đắng lòng ở người trả lời.
“Không…”
“Em có sự lựa chọn của mình… Anh tôn trọng nó!”
“Anh biết sự lựa chọn của em rồi đúng không?”
“Biết.”
Trên tay vẫn đang cầm chiếc hộp, Ngọc Như ngắm nhìn vài lần rồi đưa tận tay anh: “Trả cho anh. Mong anh tìm được người đeo nó xứng đáng hơn em.”
Anh Thanh giơ tay từ chối hành động của cô:
“Mất em rồi anh giữ nó còn có ý nghĩa gì? Cứ coi như của hồi môn anh dành cho em đi.”
Đắn đo hồi lâu, Ngọc Như vẫn không muốn giữ món quà này. Cô đặt nó xuống ghế đá công viên, xoay mặt đi và nói:
“Tạm biệt anh, thanh xuân của em! Hy vọng anh sẽ dành thời gian đến dự…”
“Anh không đến đâu!… Và cũng không muốn đến” Anh Thanh cất giọng khàn đặc, cảm xúc thất vọng đã đạt tới đỉnh điểm: “Nếu em yêu anh thật lòng thì sẽ không làm cho anh phải đau khổ như thế này. Anh mong rằng sau này những thứ mà em đánh đổi, sẽ không làm em hối hận.”
“Anh xem em là sự ưu tiên tuyệt đối, hoá ra em lại xem anh là lựa chọn. Vậy thôi, chúc em trăm năm hạnh phúc!”
Anh rời đi, bỏ lại cô đứng bơ vơ một mình ở công viên. Cũng như cái cách mà cô đã bỏ rơi anh chọn người khác. Tình yêu như một công cuộc, anh bỏ công còn em bỏ cuộc.
****
“Huhu, sao mà anh thảm dữ vậy?” Tôi khóc như một dòng sông, đỏ hoe cả vành mắt. Hoàng Anh ngồi kế bên, trong tay lúc nào cũng thủ sẳn khăn giấy để đưa cho tôi. Miệng thì cứ lẩm bẩm “Công chúa nín đi, nín đi mà!!! Đừng khóc nữa, ngoan nha!”
“Mày im đi.. Hức hức… Tao đã bảo không được kêu tao là công chúa rồi mà!!!”
“Nghe nó sến đến phát ớn.” Tôi quát nó với giọng mếu máo, quay mặt đi chỗ khác tự lau cho bản thân.
Nó nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, bỗng Hoàng Anh dùng sức xoay người tôi về phía nó: “Bảo Châu, mày ngoan nào! Nín đi.”
“Im!!!”
“Nín dứt cho tao.” Ngón tay chỏ của nó vừa chỉ thẳng vào mặt tôi vừa nói, làm tôi chỉ biết mở to đôi mắt mà nhìn theo.
“Mày liệu hồn mà sống cho qua con trăng này, tao thấy gió bắt đầu nổi lên rồi đó!”
Tôi nhíu đôi lông mày lại gần với nhau nhìn trông như vẻ tức giận, liếc thẳng về phía Hoàng Anh.
Rồi, rồi. Mày gan rồi!
Tới công chuyện mày với tao.
Xiết tay thành nắm gọn, đấm thẳng vào bả vai của nó. Ngôn từ bất lực thì bao lực lên ngôi.
Hoàng Anh giơ tay lên đầu hàng, xuống nước năn nỉ: “Tao xin lỗi mà, đây là lần đầu tiên tao dỗ con gái. Đừng giận tao nha, lần sau tao sẽ rút kinh nghiệm.”
Trọng Nghĩa ngồi kế bên nhìn mà ê hết cả răng. Động tác của nó dứt khoát hơn Hoàng Anh nhiều, “Nhìn tao mà học hỏi” giơ miếng khăn giấy lên đưa ngang mắt của Khánh Di, lau một đường ngang và quăng thẳng vào thùng rác. Không cần phải do dự gì cả.
Tôi với Khánh Di xài gần hết một bịt khăn giấy mà chưa hết xúc động. Ôi! Người anh đáng thương của tôi: “Hèn chi anh bỏ hết uất hận nguyền rủa nồi chè khiến chú Sáu ế khách! Tất cả là tại anh.”
Anh Thanh xua tay lia lịa, muốn phủi sạch chuyện này: “Không liên quan đến anh. Tại đường tình duyên của mày lận đận lắm gian nan.”
Tôi đập tay mạnh xuống bàn một cái “rầm” đỏ cả cái tay:
“Anh đừng có giả vờ đánh trống lảng, chuyện này không xong với em đâu.”
“Ba ơi! Bàn của Bảo Châu giảm 20% tiền chè nha!”
“Tính tiền đi anh ơi. Anh em trong nhà không à! Không cua được thằng này thì mình cua thằng khác. Tình nghĩa anh em mình mới là quan trọng nhất.”
Tôi nhanh tay rút tờ tiền trong ví mới lấy được từ tay của thằng Tỷ, đặt nó lên bàn rồi quay mặt qua chỗ khác huýt sáo.
Cầm tờ tiền trên tay, anh Thanh ngơ ngác nhìn con số trên bill và số tiền mình nhận được mà không khỏi thốt lên.
“Ủa em!”
“Anh đã cố tình giảm tiền tặng cho em cái sale đầy tình nghĩa 20% mà giờ em làm vậy với anh là sao? Em có ý gì.”
“Em đưa anh một trăm ngàn là sao đây?”