Bây Giờ Rất Muốn Đập Chậu Cướp Hoa - Chap 13
“Ừmmmmmm… Thật ra mà nói thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, đâu phải tại anh. Do xui thôi!” Tôi nói.
Khánh Di gật đầu phụ hoạ cho không khí bớt ngột ngạt: “Đúng vậy, là xui thôi. Xui một tí mà thôi…”
“Thế là xong rồi à, còn sau đó nữa không anh?” Hoàng Anh hỏi.
Tôi vỗ vào vai Hoàng Anh: “Mày mong chờ điều gì nữa? Không thấy ảnh đang đau khổ sao!”
Quay người qua, tôi giải thích với anh Thanh: “Đừng có buồn thằng bạn em nghe anh! Nó còn nhỏ nên không biết điều.”
“Chắc mày biết điều?” Trọng Nghĩa nói.
Anh Thanh nhếch miệng cười cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
“Anh đã dùng tất cả các cách làm lành với bạn gái mà anh search trên mạng, đứng dưới nhà gào thét tên cô ấy. Sau bao nỗ lực cố gắng thì cô ấy đã hẹn anh ngày mai ra công viên này gặp mặt.”
“Anh đã cố tình đi ra trước địa điểm hẹn một tiếng đồng hồ để chuẩn bị cầu hôn. Nhưng… Ở đời ai hay đâu chữ ngờ, chỉ mới hôm qua anh làm thơ. Gửi tặng cho em những mong chờ… Những mối ưu tư, mối tình thơ. Phải chăng anh đây như kẻ khờ, hay vì tình em không bến bờ. Để hôm nay anh bỡ ngỡ em thờ ơ…”
“Cuối cùng cô ấy đã đến, trên tay còn cầm thiệp hồng đưa cho anh.”
“Không biết cảm giác lúc ấy của anh ra sao?”
Tôi đưa nắm tay giả làm mic để phỏng vấn tâm trạng của anh Thanh. Rất hợp tác, anh Thanh cũng đã diễn tả tâm trạng lúc ấy của mình:
“Hai từ thôi, CHẾT TÂM.”
Cô phóng viên tập sự nhanh chóng nắm bắt thông tin mà mình đã thu thập được, tường thuật lại cho mọi người cùng nghe:
“Vâng, đúng như câu nói anh cố làm hài lòng em. Nhưng em không thấy lòng anh, em chỉ thấy hài thôi.”
Khánh Di phụ tiếp lời: “Hài cốt á má.”
“Mày có im cho tao chốt câu cuối không thì bảo?” Tiếp tục, tôi nở nụ cười thật tươi để chốt hạ màn: “Hãy đón chờ, chúng tôi sẽ luôn cập nhật tin tức mới nhất sau ngày hôm nay, chào tạm biệt quý vị.”
“Mày xàm ghê luôn á. Anh Thanh đã đau rồi mà mày còn chọc ghẹo nữa.”
Trọng Nghĩa vỗ lên vai anh Thanh như một lời an ủi: “Nó nói như xát muối vào vết thương sâu trong lòng nhưng mà anh cứ để bụng đi, nói nói đúng mà!”
“Không, anh không có để bụng đâu. Anh để dằm trong tim.”
Bỏ qua những lời bình luận ngoài tai, anh Thanh kể tiếp tóm tắt đại kết cục của câu chuyện đầy bão lòng này.
“Cuối cùng thì anh cũng biết tại sao cô ấy chọn thằng đó chứ không chọn anh rồi. Đơn giản là vì nhà nó thì giàu, còn nhà anh thì không.”
“Nhưng không sao, trước khi đi thì anh có nói một câu sẽ khiến cả đời cô ấy nhớ mãi: Sau này em cũng sẽ lấy chồng, anh cũng sẽ lấy vợ. Nếu còn tình cảm thì chúng ta cặp bồ em nhé.”
Nghe anh chốt hạ câu cuối khiến bọn nó mất cả bình tĩnh, tất cả đều phải thốt lên những câu nói viral trên mạng xã hội thì mới có thể diễn tả tâm trạng ngay lúc này:
“Ét ô ét.”
“Wtf, oải cả chưởng!!!”
“Lần đầu tiên tôi thấy anh khốn nạn như thế đấy.”
“Tao kiểu như Sài Gòn năm 1975 vậy, bàng hoàng trước sự chủ động của anh.”
“Ơ kìa, mấy đứa đáo để thật chứ!”
Tôi ngờ ngợ hỏi anh: “Anh có muốn mua thuốc phục hồi nhân phẩm để uống không? Em còn thừa nè, để chia cho anh một hộp dùng dần.”
“Anh làm gì có tư cách mà uống?” Khánh Di cười nói.
Anh Thanh cố chống chế với Khánh Di, dường như lúc này cả thế giới đang chống lại anh: “Tư cách anh có nhưng lâu anh không dùng, ít mang theo, không biết để đâu rồi.”
Trước những lời chỉ trích của cư dân mạng, cụ thể là bốn mạng. Ba đánh một không chột cũng què, thì anh tôi đã hé lộ sự thật góc khuất về diễn biến của câu chuyện.
Giọng nói của anh Thanh dần hoà đều đều cùng tiếng gió trời thu, tựa như đang tái hiện lại ngày Thất Tịch buồn hôm ấy.
“Xin lỗi anh, nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Ngọc Như, em bình tĩnh lại đi. Em đang nói cái quái gì thế?”
Thanh chỉ tay thẳng vào mặt người yêu mới của Như, chỉ hận không thể quyết chiến một trận sống chết ngay tại công viên này: “Chỉ vì thằng này mà em chiến tranh lạnh với anh hơn hai tuần nay?”
“Từ lúc quen em tới giờ anh có bỏ bê em một ngày nào không mà em đối xử với anh như vậy?”
“Anh đưa đón em đi học, đi chơi hay cafe với bạn cũng xin phép em mới dám đi, pass facebook, messenger, gmail… Cái gì anh cũng điều nói với em.”
“Em biết, em biết hết!”
“Không. Chắc là em còn giận anh hôm chủ nhật lúc ở công viên đúng không?”
“Lúc đó trời mưa bất chợt, anh cuống quá lo che mặt đồng hồ sợ nước vào nên quên che cho em. Chứ thật ra anh là người biết che chở mà.”
Thanh vò đầu bứt tóc suy nghĩ đủ điều, chắc là anh đã làm sai nhiều chuyện chứ không phải một chuyện. Nên cô mới dẫn thằng này lại đây chọc tức anh.
“Hay là em còn để trong lòng cái câu hỏi đó? Anh đã nói với em rồi, anh không trả lời được.”
“Em đang hỏi một câu hỏi mà chín mươi triệu dân Việt Nam cũng không thể trả lời trọn vẹn!”
Ngọc Như nghe anh nhắc lại chuyện cũ, thấy thế tay cô liền khoanh lại. Muốn nghe thử xem anh sẽ nói tiếp điều gì nữa.
“Vậy bây giờ anh có muốn trả lời câu hỏi đó không! Nếu em và mẹ anh rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”
“Nếu làm cái gì, em thử đi thì biết.”
“Thử thì thử.”
Nghe anh thách thức, cô đi gần ra bờ sông công viên. Định bụng giả vờ nhảy xem anh sẽ làm gì.
Anh chỉ muốn nói bông đùa với cô, nhưng không ngờ lại làm thật. Thấy thế Thanh chạy đến nắm tay cô kéo lại, ôm từ phía sau lưng nhấc bổng cô lên. Khiêng cô đến một vị trí an toàn cách xa khu vực bờ sông.
“Anh không cố ý đâu, anh xin lỗi mà! Nếu anh không chạy lại cản em thì có thể một tháng em chỉ về được hai lần thôi đó.”
Từ sớm tới giờ hai người làm trò mèo khiến cho ai đi ngang nhìn cũng phát chán, không chỉ riêng gì anh “chồng sắp cưới” này.
Bây giờ anh ta có cảm giác như mình hoà tan với không khí vậy!
Thấy Ngọc Như im lặng không nói gì, anh Thanh liếc nhìn người “chồng sắp cưới” của cô rồi thốt lên:
“Sau này em cũng sẽ lấy chồng, anh cũng sẽ lấy vợ. Nếu còn tình cảm thì chúng ta cặp bồ em nhé.”
Nói tới cỡ đó rồi mà anh ta không phản ứng gì nhiều, vẫn cứ vẻ mặt im im, lặng câm đó.
Thật ra anh Thanh chỉ đang muốn thử lòng xem anh ta có yêu Ngọc Như thật lòng không? Nhưng đáp án đã quá rõ ràng – anh ta không yêu.
Vậy thì tại sao anh ta lại cưới một người mình không yêu chứ? Câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu của anh khiến cho anh không thể tập trung suy nghĩ việc khác.
“Nhưng cái em cần là một bến đỗ, chứ không phải trạm dừng chân. Anh rất tốt, tốt đến mức em không muốn anh bị tổn thương.”
“Vì em biết, tình yêu của hai đứa mình không có kết quả.”
Thanh thấy bầu trời trước mắt như tối sầm lại, cơ thể anh bất động. Đôi mắt lúc này đầy tơ máu, đỏ hoen. Bỗng nhiên anh thấy cuộc đời thật nực cười, cố tìm một cái cớ nào đấy để níu kéo tình tan vỡ.
“À, tôi hiểu ý em rồi. Hoá ra em từ chối tôi là vì muốn tôi tập trung vào công việc, em đi yêu người khác để họ mất tương lai. Đúng là em biết nghĩ cho mình quá.”
“Ai cũng như thế thì có phải tốt hơn nhiều không?”