Bánh Trung Thu Nhân thịt người - Chương 9
Nhưng hắn lại bình tĩnh lại nhanh đến lạ. Thọc tay vào bao tải, hắn lôi ra một người phụ nữ tóc dài chấm lưng, ném xuống sàn. Người này vẫn còn mê man chưa biết gì, hắn lại mở trói cho người đàn ông kia mà thảy vào bao tải, buộc chặt rồi lẳng lên vai, tiến thẳng ra phía vườn. Miệng vẫn còn lẩm bẩm.
“May mà ngộ vừa kiếm được thêm thịt tươi, không lại phải nghỉ một buổi!”
Cái bao tải ấy, buộc vẫn còn lòi ra một đoạn xương tay.
Không biết có nhìn nhầm không, nhưng K’Nơ lại thấy rõ khúc xương ấy giơ yếu ớt về phía anh như cầu cứu!
Ngoài vườn, tiếng “bõm” khô khốc vang lên.
***
“Không! Xin tha cho tôi! Không! Không!”
Vương Lưu Hùng mặt đỏ như gấc, tai hắn như phì ra cả khói, lăm lăm con dao mà tiến lại gần người phụ nữ kia.
Chẳng là trong lúc hắn đi vứt xác người kia, người này đột nhiên tỉnh dậy, thấy khung cảnh kinh dị mà la hét làm hắn chột dạ mà lao vào, chỉ thấy người này bò lăn trên sàn kêu cứu.
Hắn chộp lấy con dao để phía trước, lăm lăm tiến lại. Người phụ nữ cầu xin trong vô vọng, giơ tay mà đỡ lấy đường dao lạnh lùng hạ xuống. Cánh tay bay lìa khỏi thân, còn chút sức mà cố lết đi được một đoạn thì một con chuột to chạy ra, gặm lấy mà lôi hẳn về hang. Vương Lưu Hùng lại chém thêm một nhát, lần này thì đầu người phụ nữ bay ra khỏi cổ, máu phọt ra từ cái cổ không đầu, bắn thẳng trên trần nhà làm máu nhiễu xuống từng giọt.
Nhặt lấy cái đầu còn nóng hổi, cảm giác đói bụng, hắn cầm cái đầu ngang mặt mà nham nhở.
“Tối nay, để bổn gia ta thưởng thức món não hầu nhà ngươi!”
Hắn đặt cái đầu lên bàn, lại lấy con dao dùng cạo lông heo mà cạo sạch tóc. Cái đầu giờ tròn lẳng, như quả dưa còn xanh vươn chút đỏ. Hắn dùng con dao to bản mà phay mạnh, một mảng sọ đầu bay ra, lộ ra bộ óc vẫn còn chút phập phồng.
Hắn lấy ấm trà trộn nhân sâm vẫn còn nóng trên bếp mà đổ vào cho các dây máu não chuyển dần thành tím, bộ óc đã hơi tái đi. Cho thêm chút rau răm xắt nhuyễn, rải lên ít tiêu băm, ít gừng thái sợi được nướng sơ qua lửa, hắn lấy cái muỗng gỗ mà xúc lấy mớ óc vị mặn, bùi, hơi tanh mùi máu mà ăn lấy ăn để.
Ăn xong, chỉ còn cái đầu chỏng chơ không óc, lưỡi thè ra một bên, hắn lẳng vào thùng đựng thải như ném đi túi rác rồi chép miệng, liếm lấy chút óc còn dính nơi mép.
Những việc ấy, Lãm Thi Tiên lúc này còn bị trói trên bàn thấy cả!
Rồi hắn tiến đến Tiên, đôi mắt ngầu đục…
***
Óc người, cơ bản là chất cường dương, lại có chút tiêu hỗ trợ làm người ăn phát dục mà sinh hoang dâm. Một ít lá rau răm ấy, không đủ để hãm lại. Chưa kể lúc đầu, vì cảm phục nhan sắc của Lãm Thi Tiên mà hắn cố ý để lại vài ngày, cho uống nước sâm mà cầm cự. Nay tiểu tiên nữ vẫn còn bị trói ở kia mà không ám mùi bụi trần, nhan sắc lúc tuyệt vọng lại còn hơn muôn phần, làm hắn động lòng mà muốn giao hoan.
Hắn đè cái thân nhớp nháp lên người Lãm Thi Tiên, kê cái môi đỏ còn vươn máu áp sát mặt cô hít lấy hít để rồi dùng tay mà xé rách cái áo dài, tay còn lại nắm chặt vào lưng quần mà kéo xuống. Nàng ấy cố vùng vẫy mà chẳng được, nước mắt tuôn trào. Một chốc sau, toàn thân lõa lồ, lộ ra cả tòa thiên nhiên đẹp lạ lẫm.
K’Nơ hổ thẹn chẳng dám nhìn, chỉ nghe tiếng thở hồng hộc của Vương Lưu Hùng, tiếng bàn va vào cạnh tường đánh cành cạch. Lại nghe tiếng khoan khoái, hắn bỏ ra phía ngoài mà châm một điếu thuốc. Trên bàn, chỉ còn Lãm Thi Tiên nước mắt không ngừng rơi, phía hạ thân, máu thiếu nữ trào ra không ngớt. Một cô gái thánh thiện có vẻ đẹp tiên nữ ấy, nay bị thất thân vì con quái vật đội lốt người.
Nhưng hắn nào tha cho cô. Được một lúc, hắn lại vào giao hoan, thỏa mãn cái thú tính ấy. Tiếng thở của con dã thú càng lúc càng to, thân của Lãm Thi Tiên rung lên từng nhịp, nhơ bẩn.
Hoan lạc xong, hắn thấy tiên nữ đã bị hạ nhục, vẻ đẹp thánh thiện nay chẳng còn, vì vậy mà lạnh lùng mà cắt lấy một bên ngực của cô. Chỗ ngực ấy, nhanh chóng bị ướp gia vị rồi băm ra thành nhân bánh, được hẳn bốn cái to đùng. Chứng kiến cảnh bất nhân, K’Nơ khẽ kéo áo Lãm Thi Tiên, chừng không muốn xem nữa. Cô ứa nước mắt, gật đầu.
Cảnh lại chuyển về khung trời sáng.
K’Nơ nhận ra, đó là sáng hôm ấy, ngày mà anh gặp Vương Lưu Hùng. Anh thấy hắn lấy ra vài cái bánh to cho anh. Anh ngấu nghiến hết sạch. Lại làm việc cho hắn, hắn lại cho thêm hai cái bánh nữa. Những cái bánh ấy, K’Nơ đau lòng nhận ra là từ chỗ thịt của Lãm Thi Tiên.
Anh quay sang cô ấy, đôi mắt anh chẳng biết khi nào mà đã ứa lệ. Anh cố xin lỗi, nhưng chẳng thốt thành lời. Lãm Thi Tiên hiểu ý anh, lắc đầu quầy quậy mà nhẹ nói.
“Đừng cảm thấy tội lỗi, tôi không hận anh, kể cả ông ta cũng vậy! Số tôi đoản mệnh, âu là ý trời…”