Bánh Trung Thu Nhân thịt người - Chương 8
Vật bay qua là con mắt to, tròn trịa với dây thịt đằng sau, trợn ngược nhìn cô ai oán!
Đằng kia, một người đàn ông đang bị cột chặt vào tấm gỗ!
Tiếng dao lại vang lên từng nhịp “cạch cạch”. K’Nơ đã không dám nhìn cảnh Vương Lưu Hùng phanh thây người đàn ông khốn khổ kia. Nhưng Lãm Thi Tiên thì không như vậy. Ánh nhìn của cô đau đáu, thương cảm mà dõi theo sự thống khổ ác nghiệt của người kia.
K’Nơ vuốt tay lên ngực. Một cô gái nhỏ nhắn, mang nét dịu dàng như vậy lại còn không ngoảnh mặt đi, hà cớ gì anh lại phải sợ? Nghĩ vậy, anh lại quay về hướng mà Lãm Thi Tiên đang nhìn. Khung cảnh trước mắt chỉ toàn màu đỏ thẫm.
Người đàn ông kia, hai mắt chỉ còn là hốc đen sâu hoắm, máu rỉ ra ướt đẫm cả cái áo sơ mi trắng. Chẳng mấy chốc, cái áo đã hóa thành màu đỏ tươi. Miệng ông ta bị căng ra bởi cọng dây da to chắc, chỉ còn ú ớ trong tuyệt vọng.
Vương Lưu Hùng vừa huýt sáo, vừa lẩm bẩm trong miệng.
“Cứ giãy tiếp đi! Tốt lắm! Lị có biết, thịt ngon nhất là khi còn chút tiết và đã ra hết mồ hôi không?”
Nói đoạn, hắn vung con dao lên rồi hạ xuống. Lưỡi dao cắm ngập vào bắp tay người đàn ông khốn khổ kia. Đến đoạn có lẽ vướn phải xương, Hùng lại lách lưỡi dao sang một bên mà kéo. Lưỡi dao gọn ghẽ, dứt khoát, chẳng mấy mốc mà đã lạng ra một miếng thịt tươi vẫn còn rỏ máu, để lại là một đoạn xương còn lay lắt chút vụn thịt, cố bám vào cái thân khốn nạn ấy, lộ rõ từng vết gân vẫn hơi phập phồng. Hắn lại lấy một nắm to thuốc lá trét đầy lên đoạn xương đó rồi dùng dây buộc chặt để cầm máu, máu tươi lẫn chút mỡ người trắng đục quện vào nhau, chảy xuống dưới sàn bếp, tanh tưởi nồng gắt làm K’Nơ lợm giọng. Anh cố nôn ra nhưng chẳng được. Vì anh cũng phải ở đấy đâu?
Đặt miếng thịt lên thớt, Hùng đưa chút nước rửa sạch vết máu còn đọng lại, rồi lại dùng than đỏ phủ lên. Tiếng thịt hơi sém “xèo xèo” vài tiếng, bốc mùi thơm lựng. Có vẻ đã vừa lòng, Hùng lại phủi lớp tro phía trên đi, rồi cắt thành từng miếng nhỏ. Đoạn, hắn lấy mộc nhĩ, chút nấm hương, vài củ hành băm nhuyễn, vài tép tỏi tươi, vài cọng rau răm lên chỗ thịt ấy rồi băm liên hồi. Tiếng dao chạm vào thớt nghe “cạch cạch”, thì ra là tiếng “cạch cạch” đó là tiếng đánh thức K’Nơ mỗi sớm, quen thuộc mà thê lương đến không tưởng.
Băm vừa xong, hắn lại cho vào vài hạt tiêu trắng, rồi lại băm. Mùi thơm của tiêu quện vào, át hẳn mùi máu tanh lúc trước. Xong việc, hắn lại đem mớ thịt băm ấy sang bên rồi nhào bột, chia thành từng miếng bột nhỏ rồi cán mỏng. Trên bàn, mọi thứ đã sẵn sàng.
Hắn cho thịt vào chỗ bột ấy, lại thêm một quả trứng cút nhỏ rồi gói lại. Một lúc sau, từ chỗ bột và mớ thịt lổn nhổn ấy đã trở thành những cái bánh bao ngon lành, chỉ chờ việc hấp. Nhìn lại, vẫn còn dư cơ số bột chưa làm, hắn quay lại chỗ người đàn ông kia, cười thân thiện quái dị mà nói:
“Chà chà, vẫn còn thiếu chút đỉnh! Lại phiền lị rồi!”
Người kia ú ớ trong miệng, đôi mắt trào nước mắt không ngừng, lộ rõ vẻ sợ hãi. Đôi dao của Vương Lưu Hùng nâng lên, rồi lại hạ mạnh xuống.
“Cạch cạch!!!”
Từ trong bếp, khói lò hấp đã tỏa ra.
***
Khung cảnh lại chuyển đến buổi đêm. Lần này không có Vương Lưu Hùng, trong căn bếp chỉ còn Lãm Thi Tiên đang bị trói chặt và người đàn ông đang chết dần chết mòn kia.
K’Nơ tiến gần lại xem, khung cảnh thê lương đến kinh dị. Hai cánh tay người kia giờ chỉ còn xương lủng lẳng, hai con mắt đã bị móc ra, máu đọng lại trong hốc thâm xì. Chỉ còn tiếng ú ớ như khóc đau khổ.
Bỗng nghe thấy vài tiếng động lạ, sau lại to dần, dồn dập hơn. Từ trong góc tối, hàng chục đốm sáng xanh nhờ nhỏ xíu hiện ra, từ từ lại gần.
Một bầy chuột đói!
Chúng leo lên bếp, uống chỗ máu còn đọng lại. Mỗi con to bằng bắp chân người, đen trùi trũi. Uống cạn chỗ máu ấy, dường như thấy chưa đủ, chúng leo hẳn lên bàn mà tiến lại người đàn ông kia. Ban đầu chỉ vài con, sau dần tụ tập lại đen nghịt, phủ kín ngực người kia. Chúng bắt đầu cấu xé, lôi ra từng miếng thịt nhỏ mà ngấu nghiến. Ngực người kia, giờ chi chít lỗ nhỏ.
Lũ chuột sau khi no nê, lại bỏ về hang ổ, để lại người kia chỉ còn thoi thóp, dãi chảy quanh miệng, máu tứa ra. Lại có tiếng “vò vò”, nhìn lại thì một đàn ruồi, con nào con nấy to bằng con ong mật, ngửi thấy mùi máu mà kéo đến, phủ kín người kia, đen nhẻm. Bây giờ, chỉ thấy ruồi xếp thành hình người chứ chẳng thấy người đâu nữa. Lũ ruồi ban đầu bụng còn nhỏ, sau dần lại to đùng, bay không nổi mà rớt xuống sàn như rạ, bò lổm ngổm xung quanh.
Lại một tiếng động mạnh. Lần này rõ mặt của Vương Lưu Hùng, trên vai còn xách thêm bao tải to mà vào. Nhìn thấy cảnh vậy, hắn dậm chân mà thét.
“Lũ súc sinh khốn nạn, lại mất mớ thịt ngon lành của ông!”