Bánh Trung Thu Nhân thịt người - Chương 4
Nhưng bà đồng, hay đúng hơn là thứ quái đản trông giống như bà đồng ấy chẳng đuổi theo. Nó bò từ từ trên trần nhà, bò xuống vách tường rồi leo thẳng ra cửa sổ. Khi ra đến vườn, thứ đó vừa bò ngửa, vừa bẻ từng đoạn tứ chi của mình mà nhai rau ráu rồi đi ra đường lộ.
Chẳng ai rõ đó là thứ gì, chỉ biết vài ngày sau, người xung quanh kháo nhau bà đồng duy nhất ở khu này, đi đứng thế nào mà bị xe tải tông phải, thân thể dập bẹp chẳng toàn thây. Nhưng điều lạ nhất là chẳng ai rõ chân tay bà này bị thứ gì cuốn đi hay súc vật tha mất mà tìm mãi không thấy.
***
Cực chẳng đã, K’Nơ đành kể lại câu chuyện trên cho ông Hùng nghe, tất nhiên là trừ chuyện anh mời bà đồng đến để rồi chết thảm. Ông chủ nghe xong câu chuyện chỉ mắng hai tiếng “Hàm hồ!” rồi quay đi, chẳng chịu nghe K’Nơ giải thích. Nhưng từ sau lần ấy, ông có vẻ là lạ. Mỗi buổi sáng, ông dành ra chút thời gian, đến cái giếng trong vườn mà thắp vài nén hương, vẻ thành tâm xen chút đau khổ.
Tất nhiên việc ấy chẳng qua mắt K’Nơ được. Đôi lúc anh cũng lén ra nhưng bị ông chủ phát hiện và mắng té tát, cấm anh không được bén mảng đến nơi ấy. Vậy là ngoài gian bếp nơi ông chủ làm nhân, anh lại bị cấm đến cái giếng trong vườn.
Nói về cái gian bếp ấy, khi lần đầu làm ở đây, ông chủ cấm anh không được đến gian bếp khi ông đang làm việc. Hỏi ra thì ông bảo đó là truyền thống gia đình, không thể để người ngoài vào được. Cho là phải, chẳng bao giờ K’Nơ đến nơi ấy. Anh thật thà như cái chất đồng bào của mình.
Nhưng mọi chuyện chẳng đơn giản đến thế…
Tháng 7 đến, là ngày quỷ môn quan khai mở, cho cô hồn oán linh được lên nhân gian đặng mà thăm lại thân nhân. Ngày ấy, đến cái lá khô rơi dọc đường cũng mang vẻ ảm đạm, chưa nói đến cái vườn như đã lâu không ai đến, càng cô tịch, kinh hãi đến ớn lạnh người. Ai ai cũng chuẩn bị lễ để xá tội vong nhân, người đi nườm nượp hàng đêm, có vẻ dương khí cao hơn thường lệ. Nhưng xen lẫn trong đó, ai cũng cảm nhận thấy âm khí nặng nề, nhất là người già khi họ than tiết trời có vẻ như lạnh lẽo hơn thường nhật.
Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, ông chủ lại bắt K’Nơ kê cái giường của anh lại gần cửa sổ hướng ra vườn. Ông nói rằng ngày này, cô hồn “âm” thì không sợ, chỉ sợ lũ cô hồn “dương” nhân cơ hội mà lẻn vào làm chuyện thị phi. Thân người ở, K’Nơ phải canh cái lò bánh xập xệ này cũng là phải đạo.
Chẳng chối từ được, K’Nơ đành phải nghe theo. Cố nhiên đến đêm thì anh chẳng tài nào ngủ nổi. Lâu lâu lại nghe tiếng pháo tiểu đì đùng lại giúp anh bớt sợ đi đôi chút, cơ mà sao lại có tiếng pháo? Chẳng phải đó là để xua đuổi tà ma sao? Hay là có con ma nào đang ám nên họ phải đuổi? Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, anh thiếp đi lúc nào không hay.
Có lẽ đã ngủ một lúc lâu, anh nghe rõ tiếng ai đó gọi.
“Dậy đi chứ? Trễ rồi kìa!”
Anh vẫn nhắm mắt, cố nài nỉ.
“Chỉ một chút nữa thôi mà, ông chủ…”
Nhưng giọng đó chẳng chịu nghe, lại tiếp:
“Dậy đi! Trễ rồi!”
Anh vẫn cố ngủ thêm chút nữa. Lần này có vẻ đã bực bội, giọng ấy quát to.
“Dậy ngay!!!”
Chợt nhận ra đó chẳng phải tiếng ông chủ, K’Nơ hoảng hốt mở mắt. Chẳng có ai. Anh dáo dát tìm quanh phòng, lạ lẫm khi thấy xung quanh tĩnh mịch, chỉ có mỗi ngọn đèn dây tóc vàng chóe đang tỏa sáng.
“Đằng này!”
Anh nhận ra tiếng đó là từ hướng cửa sổ.
Run rẩy, anh từ từ quay đầu lại. Tay anh cố chặn tiếng hét chực chờ nơi đầu lưỡi. Phía ngoài cửa, một người. Không! Đúng hơn là cái thây người, trắng nhờ đang ve vẫy cánh tay lộ xương trắng hếu trước cửa.
Cái thây ấy chẳng lành lặn, mà thảm thương đến kinh dị. Nơi đáng lẽ là đôi mắt, nay chỉ còn hai hốc sâu hoắm, đen trũi mà ứa ra những dòng đen như máu thẫm. Cái mũi rõ đã bị cắt nham nhở, lộ hai vành đong đưa chút thịt. Miệng thì bị cắt đến mang tai, trơ ra hàm răng đôi chỗ lởm chởm.
Nhưng kinh dị nhất là đôi cánh tay chân. Chỗ ấy lộ rõ xương trắng hếu. Nơi lồng ngực, chi chít lỗ to nhỏ xen kẽ, đâu đó có vài con rết chạy qua, chui vào. Từ trong những cái lỗ ấy, đầu những con dòi bằng đầu đũa cứ thụt ra, ngoe nguẫy.
Cái thây ấy bấu vào cạnh cửa, rồi hỏi to.
“Mày đâu rồi? Tao không thấy mày!”
K’Nơ nhận ra cái thây ấy bị mù! Anh vội vã ngồi im, không dám cả hít thở. Cái thây quanh quẫn một lúc rồi chồm cả người qua cánh cửa sổ, ngay bên cạnh anh!
Anh hãi hùng trong tâm, nhưng ngoài thì vẫn yên ắng như lệ. Những cái lỗ nơi lồng ngực của cái thây càng lúc càng gần, vài con dòi búng ra, nhảy lên mặt K’Nơ. Một số con cố len vào hốc mắt nhưng anh chẳng dám dụi, chỉ cố chớp mắt cho nó bò ra. Con dòi cứ cố rúc vào, cảm giác ngứa ngáy đến khó tả.