Bánh Trung Thu Nhân thịt người - Chương 2
K Nơ thấy được tha, liền nhanh nhẹn chạy vào mà cầm cây chổi, lại cẩn thận hắt nước cho đỡ bụi, chẳng mấy chốc đường phía trước đã sạch tinh. Đã thế lại còn cẩn thận lau chùi cái bàn dính chút đất đến thấy cả nước sơn nâu thẫm, mặc cho mồ hôi cứ chảy ròng ròng. Xong việc, anh đứng lên mà nhìn ông chủ tiệm. Người này hài lòng lắm, gật đầu mà cho K Nơ đi. Nhưng anh vừa quay lưng, người này vội gọi lại.
“Này, nị đứng lại!”
K Nơ hoảng hồn, chắc ông ta chẳng chịu để yên. Nhưng trái lại, người này rót một cốc nước trà trong ấm ra, lại lấy hai cái bánh bao nóng hổi mà đưa cho K Nơ.
“Uống ly nước đi! Rồi cầm lấy mà ăn. Đừng có trộm cướp gì nhé!”
K Nơ vội cúi đầu mà cảm ơn. Nhận hai cái bánh từ ông chủ, anh lại không kiểm lòng được mà lấy một cái nhét vội vào miệng. Ông chủ thấy vậy liền trêu.
“Ăn khỏe như nị thì làm bao nhiêu cho đủ!”
“Thật… thật ngại. Con không ăn nhiều, nhưng mấy cái bánh này quả thật ngon lắm ạ! Nó cứ như bắt con phải ăn cho kỳ hết, đến lạ!”
Ông chủ lại nhướn mày, đoạn ông lại nói như với chính mình.
“Bánh ngộ làm, không thiếu người khen ngon. Nhưng nói nó lạ thì đây là lần đầu.”
Rồi nhìn anh, sau đó đưa tay mà nắn bắp tay anh. Lại cầm hai bàn tay anh mà xem xét. Một chốc, người này liền hỏi.
“Này, có muốn làm ở đây không?”
Chẳng hiểu vì sao ông ta lại hỏi như vậy. Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao, K Nơ lại gật đầu tắp lự. Thế là từ đó, anh cửu vạn K Nơ bắt đầu làm việc ở lò bánh Cát Tường.
***
Lò bánh Cát Tường vốn chỉ là một cửa hàng nhỏ, lọt thỏm giữa con phố người Hoa này. Nhưng chẳng vì thế mà nó ít người qua lại. Xung quanh tuy còn nhiều cửa hàng bánh nữa nhưng tiệm bánh của ông Vương Lưu Hùng lại là nơi tấp nập người đến đông nhất. Ai cũng mong muốn thưởng thức món bánh bao nổi tiếng của ông, để được cắn ngập răng vào cái nhân đầy ắp thịt, mọng nước nhân hơi mặn mà ngọt hậu ấy.
Lại nói về Vương Lưu Hùng, ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng thân hình săn chắc, vạm vỡ như đám cửu vạn, khác xa hình ảnh người thợ làm bánh mảnh mai, yếu ớt như thường thấy ở mấy tiệm kia.
Ông lại là người quy củ, cứ khoảng gà gáy ba canh là ông lại dậy, đi thẳng vào bếp mà chuẩn bị nhân bánh cho mẻ buổi sáng. Tiếng “cạch cạch” vang lên một lúc thì đến lượt K’Nơ dậy. Anh chuẩn bị nhào bột, rồi cán vỏ. Xong xuôi thì cứ để đấy mà di dọn dẹp hàng quán, còn ông chủ thì tự tay gói nhân và hấp bánh.
Buổi sáng, bao giờ cũng sực nức mùi bánh bao mới, thơm ngát cả vùng. Những chiếc bánh bày ra, một mâm xếp hình chữ bát, mâm còn lại xếp hình bậc thang. Chẳng hiểu ngụ ý là gì, nhưng ông Hùng đã nói vậy thì anh cứ làm theo, chẳng thắc mắc gì cả.
Thậm chí đến tên anh, ông chủ cũng bảo không hợp. Người ở đây vốn không mấy thiện cảm với người đồng bào, nên ông chủ cho anh cái tên Khương Dật. Anh thấy cũng hay nên đón nhận. Bây giờ, ai đến cũng gọi anh là Tiểu Khương, thằng Khương chẳng ai biết cái tên từ khi cha sinh mẹ đẻ là K’Nơ của anh nữa.
Mọi chuyện cứ thế ngày qua ngày, cho đến một hôm nọ…
Vốn lò bánh là nơi có nhiều vật ngon, lại dậy mùi gia vị nên cũng lắm chuột. Ban đầu ông Hùng cũng định nuôi mèo, nhưng lại nghĩ “chó treo, mèo đậy”là việc không nên với nhà làm việc buôn bán, nên lại thôi. Vì thế ông phải thường xuyên tìm cách đuổi lũ chuột đi, bây giờ có thêm K’Nơ nên việc ấy cũng đỡ phần nào. Nhưng lũ chuột nào có chịu tha, chúng hết phá trong gian bếp, lại liều lĩnh leo lên cả giường mà nằm, đôi lúc phân chuột hòa cùng lông tơ của chúng thành thứ bầy nhầy, bẩn thỉu không kể xiết.
Hôm ấy, K’Nơ đang ngủ say thì bỗng có tiếng động nào đó sột soạt. Ban đầu, anh nghĩ là lũ chuột lại phá phách, phần vì đang mệt nên để cho qua, đến khi tiếng động càng lớn thì anh bực bội bật dậy, tính tìm lũ chuột ấy tính sổ.
Quái lạ thay, tiếng động không ai nhắc mà ngưng, không gian lại trở nên yên tĩnh lạ lùng. Cảm thấy chột dạ, nhưng ở chốn rừng thiêng nước độc đã lâu, anh cũng gan mà nhẹ bước xuống giường. Anh suýt thét lên thành tiếng khi chân anh như dẫm phải vật gì đó, tựa hồ như da thịt người nhưng lạnh ngắt. Anh điếng hồn thụt chân lên rồi lén nhìn xuống.
Anh cảm thấy vừa buồn cười, vừa điên tiết. Hóa ra vật anh dẫm phải là con chuột to đùng nằm chết phía dưới tự bao giờ. Lấy cái bao giấy đặt cạnh đầu giường, anh định gói con chuột vứt đi thì bỗng anh cứng đờ cả người ra khi nhìn thấy phía dưới có gì đó chuyển động.
Con chuột đã chết dưới kia, từ từ co người lại rồi cựa quậy, càng lúc càng điên cuồng hơn. Nó lật mình, nhón dậy bằng bốn chân đầy lông lá, đôi mắt như có lửa, sáng rực trong đêm tối khuya khoắt. Nó cứ thế tiến dần lại anh, nhưng được một đoạn thì dừng lại. Miệng nó há to, lộ mấy cái răng nhọn hoắt. Từ trong đó, một thứ gì trắng nhờn chui ra.
Những ngón tay người!