Bánh Trung Thu Nhân thịt người - Chương 14
“Qua tin báo của người dân về việc lò bánh Cát Tường có mùi hôi thối, đồng thời chủ tiệm bánh là Vương Lưu Hùng đã mất tích, Công an tỉnh… đã đến hiện trường xem xét. Qua kiểm tra, phát hiện có ba mươi tám thi thể bên trong giếng tại vườn đang trong giai đoạn phân hủy, vài thi thể có lẽ đã bị sát hại từ lâu. Phía sau tiệm bánh, phát hiện xác của nữ giới khoảng mười tám, mười chín tuổi đã bị ai đó đào lên và phá nát.
Tiếp tục kiểm tra, cảnh sát nghe có tiếng động lạ, nghi hung thủ còn ở trong nhà nên đã cảnh báo. Sau khi phát hiện tiếng ồn tại cái lu đặt tại phòng bếp, cảnh sát đã cảnh báo nhưng không ai trả lời, đồng thời một cảnh sát bị một con dao từ phía sau cái lu phóng trúng gây thương tích, do vậy đã bắn súng để hạ tên nghi phạm.
Kiểm tra tại cái lu, bên trong là Vương Lưu Hùng đã bị cắt tay chân, móc mắt, đục tai. Qua khám nghiệm cho thấy Vương Lưu Hùng đã bị gây thương tích như trên từ cách đây khoảng một tháng. Kiểm tra dạ dày, phát hiện có thịt, qua giám định là thịt người và thịt của chính Vương Lưu Hùng. Tại bếp còn có mười một cái bánh Trung Thu, trên khắc chữ 吉祥 (Cát Tường) , bên trong nhân thịt, qua kiểm tra là thịt người.
Tiến hành dò hỏi xung quanh, thời gian trước có người tên Khương Dật tá túc. Cảnh sát nghi ngờ Vương Lưu Hùng và Khương Dật đã cùng nhau giết người, làm thịt cho vào nhân bánh. Sau đó vì mâu thuẫn nên Khương Dật đã hạ thủ với Vương Lưu Hùng, sau khi gây thương tích cho một cảnh sát đã bỏ chạy.
Hiện Công an tỉnh … đang truy nã đối tượng tên Khương Dật.
Ngoài ra, cảnh sát nghi ngờ lò bánh này đã sản xuất trên bảy ngàn bánh các loại và tiêu thụ khắp nơi. Do vậy, nếu có bánh khắc hai chữ吉祥 (Cát Tường), đề nghị nhân dân giao nộp cho cảnh sát để tiếp tục điều tra.”
Vì lẽ trên mà từ đó trở về sau, bánh Trung Thu không còn khắc hai chữ Cát Tường nữa. Nếu có thì có lẽ, phải chăng thịt người là nhân bánh ấy? Nhưng đâu đó, vẫn còn nhiều người ăn những cái bánh có khắc chữ đấy…
***
“Vậy mọi chuyện sau đó ra sao?”
Tôi bất giác hỏi người vừa kể câu chuyện đó. Ông ta dáng mặt khắc khổ, bên hông đeo một miếng gỗ, hình như trên có chữ Lãm Thi Tiên.
“Sau đó thì…”
Ông ta trầm ngâm một chút, rồi lại tiếp.
“K’Nơ chạy về vùng Tây Ninh, vô tình biết được nguồn gốc tổ tiên của mình…”
“Vậy chắc ông ta đã được bình yên đôi chút?”
Tôi hỏi lại. Nhưng người này lắc đầu, buồn bã mà đáp.
“Không.. mọi thứ ở đó, chẳng còn gì cả… tất cả đã chết sau những câu chuyện kinh hãi khác..”
Tôi ngạc nhiên, liền hỏi vội.
“Ông kể tôi nghe được không?”
Nhưng lạ kỳ thay, người ấy đột nhiên biến mất ngay trước mặt tôi. Chỉ còn một cuốn tập giấy nhỏ có vẻ lâu đời.
Trên đó, chỉ vỏn vẹn vài chữ “làng Tượng Lâu”