Bánh Trung Thu Nhân thịt người - Chương 13
“Muốn gì kia chứ? Anh không đi, tôi chẳng thể siêu thoát được! Anh lại muốn hại tôi sao?”
K Nơ không trả lời, anh lấy từ trong tay nải ra một mảnh vải. Đoạn, anh cắn một ngón tay làm máu rỉ ra. Dùng chút máu ấy, anh ghi trên mảnh vải ba từ “Lê Ngọc Hân”.
Lãm Thi Tiên biết anh hiểu nỗi lòng của mình. Cô gái tuổi trăng tròn ấy mất khi còn quá trẻ, còn quá nhiều hoài bão phía trước. Cho dù siêu thoát kiếp này, cô vẫn muốn đi trọn kiếp người ở nạn này.
Hai hàng nước mắt lăn dài, cô lắc đầu quầy quậy, khóc mà nói trong dòng lệ.
“Tôi… tôi chẳng thể đi được… Kiếp này tôi đã được định đi đầu thai, chẳng thể quay đầu lại…”
“Nhưng cô có muốn đi cùng tôi không?”
K’Nơ hỏi, giọng anh trầm ấm.
Lãm Thi Tiên gật đầu. Cô muốn được ở lại dương gian này, cho dù có là trong đau khổ.
“Vậy xác… của cô, nó ở đâu?”
Có ai đó đã nói rằng, người chết khi đặt xác ở đâu, nơi đó sẽ là mộ. Cho dù khi sống người đó có là Phật, nếu ai phạm mộ thì đều bị ám.
K’Nơ đã làm như vậy. Anh đi đến nơi Tiên chỉ, tại đó, một mô đất cao hơn so với xung quanh, chỉ có vài nén hương đã tàn. Anh đào lên, thấy rõ xác Tiên nay đã hư hại nhiều phần, chỉ còn bộ áo dài thấm máu loang là vẫn còn đó. Lại lấy xẻng, anh lấy một đoạn xương tay của Tiên mà cho vào nải, lại dùng chân mà phá nát thi hài của cô.
Lãm Thi Tiên bỗng thấy người nặng trĩu, rồi như có nguồn lực nào đó đẩy cô đến gần K Nơ. Biết mình đã không được siêu thoát, cô khẽ cười mà nói.
“Vậy thì tôi phải ám anh cả đời!”
“Cứ việc, tôi khó chết lắm!”
K’Nơ cười lớn. Xong việc, anh lại ra đi. Giờ đây anh không chỉ có một mình mà còn có Lãm Thi Tiên bên cạnh.
Một người, một ma ấy nhằm thẳng hướng Tây Nam mà đi, chẳng biết đích đến. Phía trước mặt họ, nắng đã bắt đầu rọi lên…
***
“Kê thử thất canh, họa lai phúc,
Điền nội hàn thu, nạn mộ phần”
Vương Lưu Hùng trở về khi gà đã gáy qua một canh. Hắn thấy lạ vì cái lò bánh đã mở cửa toang hoang tự bao giờ. Cất tiếng gọi K’Nơ lại chẳng thấy anh đâu, hắn bực bội mà đi vào trong. Thấy phòng anh trống hoắc, lại nhìn ra vườn, thấy miệng giếng mở toang. Biết anh đã rõ sự tình mà tháo chạy, hắn dậm chân gào thét, lại chạy vào bếp mang theo con dao hay dùng xẻ thịt người, quyết tìm anh hạ sát.
Bỗng dưng lại nghe mùi hương đèn, chẳng hiểu vì sao hắn lại bước ra vườn, thắp vài nén nhang mà lạy.
Kẻ chẳng sợ quỷ tin thần, chỉ cần tâm bất tịnh, ngay tức khắc sẽ bị báo oán. Hắn vốn đã tin, nhưng chưa có bài vị. Vì K’Nơ đã lập vị mà vong có quỷ nhãn mà thấu, nay lại thấy kẻ thủ ác, tức thì muốn trả hận.
Nhang vừa cháy chưa được một khấc, phía sau hắn hàng chục cái vong chẳng đủ hình người tiến lại gần, nắm cổ hắn mà lôi vào trong bếp, chỉ còn tiếng thét thất thanh vang lên. Thoáng chốc, cái vườn lại yên ắng như lúc trước.
***
Cái xứ người Hoa ấy, nhốn nháo lên vì cái vụ lò bánh Cát Tường. Cảnh sát chỉ thông tin có hơn ba mươi tám cái xác người, tập trung tại cái giếng. Riêng có một cái xác bị kẻ ác giày xéo phía sau tiệm, muôn phần ghê rợn. Lại nghe kiểm tra mấy cái bánh Trung Thu có đến chín phần nhân là thịt người, mọi người càng thấy kinh khiếp.
Nhưng cái chính là có một người Hoa, vốn là chủ lò bánh bị cảnh sát bắn chết. Vì nghĩ công dân người Việt giết người Hoa báo thù nên họ bất bình, các Hội quán tương tế người Hoa còn định tổ chức biểu tình. Sau khi thuyết phục không được, chính quyền liền cho đăng một bài báo ngắn, nói rõ sự tình. Chi tiết có thể nói gọn như vầy.