Bánh Trung Thu Nhân thịt người - Chương 12
Giọng của Tiên cất lên, ngay tại đây chứ không phải trong mộng.
“Đáng lẽ, tôi sẽ không nói được, nhưng…”
Lãm Thi Tiên nhìn về phía chỗ bánh trên bàn. K’Nơ bỗng thấy lợm giọng. Anh nhận ra chính mình đã ăn phần lưỡi của cô gái ấy. Nay anh ở đây, xem như xác đã toàn hình nên cô ấy mới nói được.
Tiếng gà gáy, đã gần lục canh.
***
“Ông thầy ăn một,
Bà cốt ăn hai,
Cái thủ, cái tai;
Mang đi biếu chú”*
Ngoài kia, giọng ai đó ai oán cất lên, nghe ghê rợn mà lại xót xa cõi lòng. K’Nơ biết đó không phải của người nên nín thinh, không dám cất tiếng hỏi. Lại nghe:
“Chợ Chì là chợ Chì xa,
Thương con, nhớ cháu, chém cha chợ Chì”**
Lần này thì tiếng phụ nữ nghe rõ mồn một. Câu trên vừa dứt, tiếng cào cửa lại vang lên liên hồi, tưởng chừng từng thớ gỗ đang bật ra, thứ ngoài kia xé toạc mà vào.
Tiên khẽ chạm vào K’Nơ, bàn tay cô lạnh ngắt nhưng chẳng hiểu sao, K’Nơ lại thấy ấm áp lạ kỳ. Anh đưa tay chạm vào tay cô, đôi tay anh khẽ run từng nhịp. Biết anh đang sợ, Tiên chỉ nói bằng giọng nhỏ mà cao vút ấy.
“Anh đừng sợ, họ chẳng vào đây được. Nơi này tử khí nặng nề, lại là nơi họ bị sát hại. Cho dù muốn thì muôn phần là không thể…”
Cô dẫn anh đi gần về phía cửa. Nhẹ đẩy tay, cánh cửa mở toang. Ngoài đó là ba cái vong mà anh đã nhìn thấy lúc trước. Chúng túm tụm vào nhau, đưa tay che mặt như than khóc. Ngoài kia, trời đã tối tự khi nào.
“Anh đừng dùng tên mà lão Hùng đặt cho anh, hãy dùng tên thật của mình, chúng sẽ còn nhưng chẳng hại đến anh…”
K Nơ trố mắt ngạc nhiên, tỏ ý không hiểu. Tiên lại trả lời.
“Tên anh vốn mang nghĩa Dật, tức ẩn. Ma quỷ chẳng hiểu sâu xa, chúng chỉ nghĩ cái tên ấy là anh muốn lẩn trốn, nên chúng muốn hại anh…”
“Nhưng tại sao chúng lại muốn hại tôi? Chẳng phải oán là do lão Hùng gây ra sao?”
“Vì hắn vốn chẳng tin thần, tin quỷ, lại sát khí đầy mình,ma quỷ chẳng thể báo oán được. Thôi, anh mau mà đi! Sáng, hắn về, anh lại không thoát!”
K’Nơ nghe, cho là phải, vội đi ra phía ngoài, miệng nói lớn:
“Tôi tên là K’Nơ!”
Tức thì lũ vong ấy tránh ra, chẳng đụng chạm vào anh. Anh lại vội chạy về phòng mình, lấy tay nải mà cho vật dụng cá nhân vào. Chẳng có gì nhiều, chỉ là vài ba bộ quần áo và lá thư của ông Tuấn để lại cho anh, dặn dò khi gặp được người hiểu chuyện thì hẵng xem. Gói ghém xong, anh lại treo bài vị của Tiên vào trước ngực, tức tốc đi ra khỏi cái lò bánh quỷ quái ấy.
Đoạn, anh đứng trước lũ vong kia mà tạ biệt. Lúc sống, họ đã làm người, nhưng đến khi chết lại chẳng ai hay, thực là bất công. Anh tạ biệt, như chút tình thương xót đồng loại với nhau trong anh. Nhưng lũ vong ấy, chợt nhốn nháo cả lên. Chúng vồ lấy anh, rõ trên mặt là thứ gì nhờn nhợt chảy ra như nước mắt. Chỉ nghe loáng thoáng trong cái đêm tố tăm ấy vài từ.
“Mộ… Bài vị… Kiếp…”
Chỉ vậy, nhưng lũ vong lại ôm chặt bài vị của Tiên mà anh treo trước ngực. Anh hiểu ý, lũ vong ấy muốn ai đó lập cho mình bài vị, cốt để có nén hương mà qua bốn mươi chín ngày thoát thai, đặng đường siêu thoát. Quay lại nhìn Tiên, lúc này đã nép sau cột cửa, cô khẽ gật đầu nhưng vẫn có chút ái ngại.
Anh khẽ gật đầu, ra vẻ đồng ý. Lũ vong liền hồ hởi thấy rõ. Thoáng chốc, anh thấy người mình như nhẹ bẫng đi, chớp mắt đã đứng trước miệng giếng. Cái vong có chân dài đẩy mạnh ổ khóa, nó rời ra tức thì. Lại nhấc lên, miệng giếng mở toang, mùi tử khí xộc lên nồng nặc.
Dưới ấy, qua ánh trăng mờ, lồ lộ chục bộ hài cốt trắng hếu đầy dòi bọ. Ở một góc, lại thấy có cái xác chưa rữa cứng đờ, miệng há hốc, tay nghều ngào như muốn bò lên trên, lũ bọ lại cắn xé hạ thân, vô tình trông như cái chân đã dài thêm vài thước.
Anh chẳng buồn nôn, vì bỗng dưng anh thấy thương cảm những số phận kia. Chẳng biết tên họ, anh đành lấy một tấm gỗ, đề lên mấy chữ: “Vô danh đại mộ”. Lại lấy vài nén hương thắp lên, tức thì cái xác rữa kia thịt tụt xuống hẳn, chỉ còn bộ xương trắng hếu. Quanh đó, nghe rõ âm thanh của vài câu như từ cõi khác vọng về.
“Cám ơn!”
***
K’Nơ bỏ đi, để lại phía sau cái lò bánh xác người ấy. Đáng lẽ phải mừng, nhưng sao anh trống rỗng đến lạ. Được một đoạn, ánh nhìn của Tiên đau đáu trong lòng anh. Cô gái ấy đã nói với anh, cô đã sắp được bốn mươi chín ngày. Vì lòng không oán, lại chỉ muốn giúp anh. Nay việc đã thành, cô sắp được siêu thoát.
Nhưng ánh mắt của cô, như có gì còn luyến tiếc, xa xăm. K’Nơ đi thêm vài bước, lại hấp tấp vội quay lại. Anh muốn cô ấy không còn chút luyến tiếc gì nữa!
Vội vào lò bánh, Tiên đang ngồi trên bậu cửa sổ mà ngắm trăng. Thấy anh vào, cô thoáng cười nhưng lại tắt ngay, nét mặt nghiêm nghị.
“Sao anh chưa đi?”
“Tôi muốn…”