Bánh Trung Thu Nhân thịt người - Chương 10
K’Nơ nghẹn ngào, chưa kịp nói gì thì Tiên đã tiếp lời.
“Vì nhờ anh đã ăn mấy cái bánh ấy, mà tôi mới có thể hiện ra với anh…”
Rồi Lãm Thi Tiên chỉ tay về cái giếng ngoài vườn.
“Chắc xem qua thì anh cũng hiểu bên dưới cái giếng có gì rồi chứ? Là phần thừa của thi thể tôi sau khi bị lão lốc thịt, không phải chỉ mỗi tôi mà các người bị lão ấy phanh thây cũng đều bị ném xuống cái giếng đó! “Hai cây cột” khi nãy định làm hại anh là một trong số những người bị giết, lão cũng làm như làm thịt người đàn ông kia”
Khung cảnh lại hiện ra với K’Nơ.
Trước tiên là móc mắt ăn sống, sau thì xẻ một chút thịt ở vai ăn thử nhưng lão lại chê thịt người ấy hơi hôi nên để mặc như vậy mà ném xuống giếng. Nhưng người đàn ông đấy vẫn chưa chết, thân tàn ma dại, mù cả hai mắt mà thoi thóp sống dở chết dở nơi đáy giếng, phải ăn thịt xác thừa của người khác dưới giếng mà lấy sức cố leo lên nhưng lên gần đến miệng giếng thì lại vướn cái xác khác mà rơi ngược lại.
Cứ như thế được hơn mười hai ngày thì anh ta chết cóng vì ngâm nước. Da bong ra khỏi thịt, lộ rõ các bó cơ teo tóp, dây gân và mỡ người vàng sậm, da thì nhờn nhợt trắng tái, nhăn nheo như cái khăn mặt, thịt vì bị rữa nên trôi xuống, tạo cảm giác dài ra. Mỗi đêm, anh ta đều hiện về để tìm lại đôi mắt nhưng đâu biết rằng đôi mắt của anh đã vĩnh viễn thành đống phân trong hầm cầu rồi. Con mắt tròn, mọng nước, khi cắn vào dịch mắt chảy ra, có mùi hơi ngai ngái, béo, bùi, khi nhai không có cảm giác cứng mà hơi dai, vành mắt giống như đang ăn da heo được luộc kỹ. Phần lòng đen, ăn có cảm giác hơi gây sạn trong miệng, tuy nhiên khi tan ra thì có mùi thơm như lòng trắng trứng gà vì béo quá nên ăn sẽ có cảm giác hơi ớn nên lão chỉ ăn một con, còn một con thì lão bỏ, chắc bị lũ chuột tha đi mà gặm rồi”
K’Nơ vừa nghe vừa trào nước dãi trong miệng, không phải vì thèm mà vì buồn nôn. Cậu nhăn mặt nuốt nước bọt vào họng, không ngờ hai cái bánh lúc vừa đến xứ này ăn xin lại làm từ “thịt kia”, thảo nào lại có mùi vị đậm đà tuyệt vời mà lạ lạ, đáng thương hơn là mẻ bánh trung thu hôm qua có cả thịt của Lãm Thi Tiên trong đó.
***
Tiệm bánh Cát Tường này, chỉ là một tiệm nhỏ nhưng rất đắt hàng, vì người ta khen bánh của lão già kia ngon lạ khó cưỡng, ăn một lần là nhớ mãi. Đâu phải chỉ bánh bao, mà thường ngày lúc tầm chiều, hắn còn bán cả bánh mì paté, bánh mì phá lấu,.. thứ paté béo ngậy đó làm từ gan và mỡ người băm ra rồi trộn vào đem hấp lên. Phá lấu, lạp xưởng thì lão moi ruột nạn nhân, đem rửa sạch rồi ướp gia vị, khìa với nước dừa tươi theo công thức của người Hương Cảng*. Da người và lỗ tai thì lão lốc ra, tỉ mỉ xẻ từng sợi mỏng, nhỏ như que tăm rồi trộn với thính gạo để làm bì trộn, mỗi buỗi chiều thu hút biết bao cô cậu học sinh tan trường với cái bụng đói mà kéo đến tiệm chờ mua bánh mì.
Người phương xa thì mong mỏi tới Tết Đoàn Viên để mà về đây đặt mua bánh trung thu.
Bánh thập cẩm thì lão dùng thịt người phơi một nắng rồi xẻ ra thành xớ, nấu xốt với lá chanh cho kẹo lại, còn bánh nhân ngọt thì dùng mỡ người đun nóng cho chảy ra rồi trộn với đậu xanh tán nhuyễn, dừa nạo, khoai môn mà làm nhân. Bánh pía thì còn có cả mỡ người và gân người xắt hạt lựu, ăn vào thì hơi dai, dẻo, sựt sựt như thạch rau cau rong biển trong trà sữa vậy, chính vì công thức chế biến độc đáo đó mà bánh trung thu và bánh pía của lão có mùi vị lạ miệng, đậm đà khiến ai ăn rồi thì không thể nào quên, nhưng họ đâu biết rằng để có được thứ “nguyên liệu” vạn người mê đó thì bao nhiêu người đã phải bị phanh thây xẻ thịt, mọi ruột lốc xương dưới lưỡi dao lạnh lùng.
Nhưng vẫn đau lòng nhất là Lãm Thi Tiên, cô gái tuổi vừa đẹp nhất, trong trắng hồn nhiên tinh khiết như hạt nắng lại bị tên già này cướp mất cái ngàn vàng lại còn chết không toàn thây, thi thể bị phân chia làm nhân bánh, oan hồn không thể siêu thoát.
Lại nói về Vương Lưu Hùng, lão là người người gốc Hoa nơi đất Đề Ngạn – Tây Cống**.
Thuở thiếu niên làm kéo xe cho nhà một đại gia, vì cuộc sống làm không đủ ăn và chiến tranh ác liệt, lão dẫn vợ chạy đến vùng này, dựng một lò bánh nhỏ sinh sống qua ngày.
“Một túp lều tranh, hai quả tim vàng” ngày qua ngày cho đến khi bà vợ không chịu được nữa.
Bao nhiêu vốn liếng đều đổ vào lò bánh nhưng buôn bán ế ẩm, vợ lão vì không chịu được cảnh cơ hàn mà bỏ theo một người cán bộ của thôn.
Căm hận vì phụ bạc, phu thê nghĩa trọng thiêng liêng mà thua bạc trắng lửa hồng cộng với ghen tuông mù quáng, lão lạnh lùng ra tay sát hại người vợ từng đầu ấp tay gối với cả tình địch.