30 Ngày Yêu Nhau - Chương 7
Sáng hôm ấy, mặt trời chưa kịp chiếu sáng rực rỡ trên những đỉnh núi xa xa thì Thương đã thức dậy. Cô mơ màng ngồi dậy, cảm nhận từng làn gió mát thổi qua cửa sổ, làm vương vấn những đám mây mỏng manh trên bầu trời. Những ngày qua, cô đã dần quen với nhịp sống nơi đây, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn còn những câu hỏi chưa được giải đáp. Mọi thứ vẫn lạ lẫm, những mảnh ghép của cuộc sống vẫn chưa đủ để cô nhìn ra một bức tranh toàn cảnh.
Cô đứng lên, vươn vai một cái rồi khẽ bước ra ngoài. Đôi chân trần của cô in dấu trên mặt đất mềm, ướt sương. Từng bước đi như muốn tìm kiếm điều gì đó, một sự an yên nào đó mà cô chưa thể tìm thấy trong những ngày qua. Thương cảm nhận rõ rệt rằng dù mọi thứ ở đây có vẻ như đã ổn định, nhưng chính cô vẫn chưa thực sự thuộc về nơi này. Cái cảm giác không thể chạm tới, nhưng lại luôn đeo bám, là một nỗi ám ảnh nhỏ trong tâm hồn cô.
Toàn đã thức dậy từ sáng sớm. Anh bước ra ngoài hiên, tay chống lên bệ cửa, mắt nhìn ra xa. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm những ngọn cỏ lay động trong ánh sáng ban mai. Anh không vội, không phải vì lười biếng, mà là bởi vì mọi thứ vẫn như cũ, như những ngày trước. Một sự lặp lại quen thuộc, một cuộc sống không có gì thay đổi, ngoài Thương.
Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng, rồi bước xuống bậc thềm, hướng về phía vườn rau. Cô có thể làm việc một mình trong vườn, nhưng anh vẫn không thể bỏ qua cảm giác phải giúp đỡ, dù đôi khi chỉ là những công việc nhỏ nhặt. Mỗi ngày qua đi, anh nhận ra mình bắt đầu chú ý đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, những điều mà trước kia anh luôn bỏ qua.
Thương đã làm xong bữa sáng khi Toàn đến gần. Cô nhìn thấy anh, không còn cảm giác ngại ngùng như trước. Có lẽ, cô đã quen dần với sự hiện diện của anh bên cạnh. Tuy rằng vẫn có những khoảng cách im lặng, nhưng ít nhất, đó không còn là sự xa lạ.
“Anh muốn ăn gì không?” Thương lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự quan tâm.
Toàn chỉ gật đầu, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt của anh đã có một chút thay đổi, không còn lạnh lùng như trước, mà là một cái nhìn thấu đáo hơn, như thể đang suy ngẫm về điều gì đó.
“Cám ơn,” Toàn nói nhỏ khi nhận lấy bát cơm, dù chỉ là một câu ngắn gọn, nhưng nó khiến Thương cảm thấy như có một sự thay đổi nào đó trong anh.
Cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại có một chút lạ lẫm. “Không có gì,” cô đáp, rồi ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Trong bữa ăn, mọi thứ không còn căng thẳng như trước. Không có nhiều lời nói, nhưng giữa họ, có một sự thấu hiểu mơ hồ, một sự kết nối lạ lùng mà không cần lời giải thích. Thương nhận ra rằng, có lẽ trong cái im lặng này, cả hai đã bắt đầu làm quen với nhau theo cách riêng biệt của mình. Họ không cần phải thay đổi, không cần phải cố gắng làm gì khác biệt. Chỉ cần để mọi thứ diễn ra tự nhiên, và rồi tất cả sẽ dần thành thói quen.
Sau khi ăn xong, Thương đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp. Toàn vẫn ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi Thương, nhưng cũng không phải vì sự tò mò hay muốn biết điều gì. Anh chỉ đơn giản là quan sát, một cách im lặng, như thể muốn xem cách cô làm việc, xem cách cô tồn tại trong không gian này.
Buổi chiều, khi ánh mặt trời bắt đầu lặn dần, Thương và Toàn lại tiếp tục công việc. Hôm nay, họ không ra ruộng như những ngày trước. Thay vào đó, cả hai cùng dọn dẹp lại khu vườn rau, tỉa cây, chăm sóc những gốc rau đã được gieo trồng từ lâu. Thương cảm nhận được mùi đất, mùi của cây cỏ hòa lẫn trong không khí. Mọi thứ dường như dịu dàng hơn, dễ chịu hơn khi được làm việc cùng nhau.
Toàn đi ngang qua, đôi tay anh lướt qua từng chiếc lá như một hành động vô thức. Thương nhìn theo, nhận ra rằng có điều gì đó trong anh không phải là sự lạnh lùng cố ý. Anh chỉ đơn giản là không biết cách thể hiện, không biết cách để bộc lộ cảm xúc. Có lẽ, anh cũng giống như cô, đang cố gắng tìm kiếm một phần của mình trong thế giới này.
Cả hai không nói nhiều, nhưng đôi khi một ánh mắt lướt qua nhau lại mang một ý nghĩa nào đó mà không cần phải thốt lên thành lời. Mối quan hệ giữa họ, dù có sự miễn cưỡng lúc ban đầu, nhưng bây giờ lại như đang dần tìm được một nhịp điệu, dù rất chậm, nhưng lại vững chãi.
Khi buổi chiều dần tắt, cả hai trở về nhà, không ai nói gì nhiều, chỉ là những bước đi yên lặng giữa những con đường đất ẩm ướt. Thương bắt đầu cảm nhận được một thứ gì đó đã thay đổi, dù chưa thể gọi tên, nhưng nó đã có sự hiện diện trong cuộc sống của cô.
Về đến nhà, Thương vào bếp chuẩn bị bữa tối, còn Toàn ngồi một góc hiên, mắt nhìn về phía không gian ngoài cửa. Họ không trò chuyện nhiều, nhưng không khí giữa họ có gì đó không còn ngột ngạt. Thương nhận ra, mình đã không còn cảm thấy cô đơn trong ngôi nhà này. Dù sự im lặng vẫn tồn tại, nhưng nó không còn là sự lạnh lẽo nữa. Cả hai đã bắt đầu quen với việc chia sẻ không gian mà không cần phải nói gì.
Tối đến, bữa ăn diễn ra trong sự yên tĩnh. Những món ăn đơn giản nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp. Thương ngồi ăn, mắt nhìn xuống bát cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Toàn. Anh vẫn như vậy, không thay đổi nhiều, nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt anh khiến cô cảm thấy mình dần dần hiểu anh hơn.
Khi bữa ăn kết thúc, Thương đứng dậy dọn dẹp. Toàn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi khi ánh mắt anh như lạc vào những suy nghĩ riêng. Đến khi cô dọn xong bát đĩa và chuẩn bị đi ngủ, Toàn đứng dậy, bước lại gần cô.
“Ngày mai… có thể em ra ruộng với tôi không?” Toàn hỏi, lần đầu tiên anh chủ động đề nghị một điều gì đó.
Thương ngẩng lên, ánh mắt nhìn anh một lúc. Cô cảm thấy một chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại gật đầu. “Ừ, em sẽ đi.”