Mặt trời chưa ló dạng, nhưng một cảm giác nặng nề đã phủ lên cả ngôi nhà. Thương ngồi bên cửa sổ, ánh sáng mờ ảo của bình minh chỉ vừa mới bắt đầu len lỏi qua khe hở của bức màn. Cô nhìn ra ngoài, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều dừng lại, tĩnh lặng và mờ nhạt. Cái cảm giác mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ tồn tại trong cuộc sống của mình, bây giờ lại trở thành một phần không thể thiếu. Lo âu, sợ hãi, và một chút gì đó mơ hồ, không thể nắm bắt.
Từ tối qua, những sự kiện liên tiếp đã xảy ra khiến cô không thể ngủ. Bà Lan, mẹ của Toàn, với mảnh vải kỳ lạ mà bà đưa, những lời bà nói, tất cả đều khiến cô cảm thấy bất an. Nhưng sự thật là gì? Tại sao bà lại hành động như vậy? Và tại sao bà lại gọi cuốn sách kia là một dấu hiệu? Thương không hiểu, nhưng có một cảm giác trong lòng cô rằng, dù có muốn hay không, cô sẽ phải đối mặt với điều đó.
Toàn vẫn còn nằm trên giường, nhưng có lẽ anh cũng không ngủ được. Cô nhìn thấy bóng dáng của anh nằm im lặng dưới lớp chăn. Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Thương khi nhìn anh. Toàn không giống như trước đây, không còn là người đàn ông mà cô biết nữa. Anh trở thành một phần của bí ẩn mà cô không thể giải thích. Anh đã thay đổi, và chính cô cũng vậy.
“Anh tỉnh chưa?” Thương lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy lo lắng.
Toàn khẽ động đậy, rồi từ từ ngồi dậy. Anh nhìn Thương một cách đăm chiêu, rồi thở dài.
“Em không ngủ à?” Anh hỏi, giọng trầm lắng. Thương gật đầu, không nói gì thêm.
“Em nghĩ… chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Câu hỏi của Toàn khiến Thương không khỏi bối rối. Cô không thể nghĩ ra câu trả lời rõ ràng. Mọi thứ quá rối ren, quá phức tạp. Họ đã bước vào một cuộc chiến mà chính họ cũng không hiểu được mục tiêu là gì. Nhưng nếu không làm gì, liệu họ có thể tiếp tục sống trong thế giới này, nơi mà mọi thứ đều mập mờ và đầy nguy hiểm?
“Em không biết,” Thương thừa nhận, ánh mắt cô hướng xuống đất. “Nhưng có một điều em chắc chắn… chúng ta không thể bỏ cuộc.”
Toàn nhìn cô, đôi mắt anh có gì đó đăm chiêu, như thể anh đang suy nghĩ về điều gì đó rất sâu sắc. Anh đứng dậy, bước lại gần cô, rồi đặt tay lên vai cô.
“Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng trước khi chúng ta quyết định tiếp tục, chúng ta cần phải hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra. Về những gì bà Lan đã nói và về mảnh vải đó.”
Thương cảm thấy một cơn rùng mình dâng lên trong lòng. Cảm giác sợ hãi từ đêm qua lại quay trở lại. Cô không biết tại sao bà Lan lại đưa cho họ mảnh vải đó, nhưng cô cảm thấy nó có một sự quan trọng rất lớn mà cô chưa thể lý giải được.
“Em sợ, Toàn,” Thương thừa nhận, giọng cô nghẹn lại. “Em không muốn mình bị cuốn vào một thứ gì đó mà chúng ta không thể kiểm soát. Mọi thứ quá phức tạp.”
Toàn im lặng, rồi anh nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo cô ra khỏi chỗ ngồi.
“Chúng ta sẽ tìm hiểu, Thương. Anh sẽ không để em phải đối mặt với điều này một mình.” Giọng anh chắc nịch, đầy sự bảo vệ.
Thương nhìn anh, ánh mắt của cô lấp lánh, cảm giác như có một phần trong trái tim mình được an ủi. Tuy nhiên, điều đó không đủ để xua đi những lo lắng trong cô. Cô biết rằng, hành trình phía trước không dễ dàng, và nếu họ không chuẩn bị tốt, họ sẽ rơi vào vòng xoáy mà không thể thoát ra.
Cả hai cùng đi ra ngoài, nơi ánh sáng bắt đầu chiếu rọi lên những ngọn cây. Không khí trong lành, nhưng trong lòng họ, nỗi lo lắng vẫn không dứt. Họ đứng ở bờ sông, nơi mà Thương thường đến để tìm chút bình yên. Toàn đưa tay chỉ về phía xa, nơi những ngọn núi ẩn hiện trong sương mù.
“Chúng ta sẽ phải lên đó, vào khu rừng ấy,” Toàn nói, giọng anh nghiêm túc. “Đó là nơi sẽ giúp chúng ta tìm ra lời giải cho bí ẩn này.”
Thương nhìn anh, rồi quay lại nhìn những ngọn núi xa xôi. Cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, nhưng cũng đầy e ngại. Nơi đó, khu rừng kỳ lạ mà bà Lan đã nhắc đến, chính là nơi mà họ phải đối mặt với những điều mà họ chưa hề hiểu. Nhưng cô biết, dù có sợ hãi, cô không thể từ bỏ. Cô đã không còn là cô gái nhỏ bé năm xưa, mà đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Em sẽ theo anh,” Thương trả lời, giọng cô kiên quyết. “Chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
Cả hai bước đi dọc theo con đường mòn dẫn lên núi. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên trong gió. Thương không biết phía trước sẽ có gì, nhưng cô biết rằng, dù có phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào, cô sẽ không quay đầu lại.
Càng lên cao, không khí càng trở nên lạnh lẽo, mây mù bao phủ xung quanh. Bóng tối dường như bao trùm cả không gian, nhưng cả Thương và Toàn vẫn không ngừng bước đi. Họ chỉ có nhau và hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.
Đến khi họ tới chân rừng, Toàn dừng lại, nhìn về phía trước. “Chúng ta phải cẩn thận,” anh nói. “Mỗi bước đi đều có thể dẫn đến những điều không lường trước được.”
Thương gật đầu, lòng cô nặng trĩu nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô không biết chính xác điều gì đang chờ đợi họ, nhưng cô đã sẵn sàng đối mặt với tất cả, vì cô hiểu rằng, trong cuộc sống này, không có gì dễ dàng, và càng không có gì quý giá mà không phải trải qua gian khó.