Thương không ngủ được. Cả đêm dài trôi qua trong một cơn sóng lặng im nhưng dữ dội, như thể cô đang chìm trong một đầm sâu không đáy. Mọi thứ cô nghĩ mình đã hiểu, mọi thứ cô tin tưởng bấy lâu, giờ đây dường như đều bị đập tan thành từng mảnh nhỏ. Cuốn sách mà Toàn mở ra, lời nguyền mà anh đọc, những bí mật đằng sau chiếc tráp cổ… tất cả như đang xoáy vào tâm trí cô, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ.
Cô ngồi dậy trong bóng tối, cảm nhận được hơi lạnh của đêm bao phủ lấy căn phòng nhỏ. Ngoài cửa sổ, chỉ có một mảnh trời mờ tối, không sao, không trăng. Đêm này, giống như chính tâm hồn cô, chẳng còn chút ánh sáng nào. Lời của Toàn vẫn vang vọng trong đầu cô: “Chúng ta sẽ phải đối mặt với những kẻ thù trong chính gia đình mình.” Lời nói đó như một sợi dây thừng siết chặt cổ cô, nhưng cô biết, nó là sự thật. Không chỉ là cuộc chiến bên ngoài, mà còn là cuộc chiến trong chính lòng người.
Thương đứng lên, bước ra ngoài. Đêm khuya, tiếng gió rì rào, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc. Đó là một âm thanh quen thuộc, nhưng đêm nay, nó lại mang đến cho cô cảm giác cô đơn đến lạ lùng. Cô đứng ở hiên nhà, nhìn ra xa, nơi bóng tối bao trùm lấy ngọn núi xa xôi, không thể nhìn thấy gì ngoài những hình bóng mờ ảo.
Bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cô giật mình. “Em không ngủ à?”
Thương quay lại, nhìn thấy Toàn đang đứng ở cửa, ánh mắt anh mờ mịt, có chút lo lắng. Dường như anh cũng không thể ngủ, như thể những suy nghĩ về cuốn sách đã chiếm lấy đầu óc anh.
“Em không thể ngủ. Tâm trí em không thể yên.” Thương thừa nhận, giọng cô trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. “Toàn, chúng ta đang làm gì vậy?”
Toàn bước lại gần, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời mà chính anh cũng chưa có. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, giữa không gian tối tăm ấy, không một lời nói nào được thốt ra. Chỉ có sự im lặng kéo dài.
“Anh đang sợ,” Toàn cuối cùng cất lời, giọng anh thấp như một lời thú tội. “Chúng ta đang đi vào một cơn bão mà không biết khi nào sẽ dừng lại. Anh không thể mơ về một tương lai bình yên nữa, nhưng em thì sao?”
Thương nhìn anh, lòng bỗng chùng xuống. Cô không thể phủ nhận rằng cô cũng sợ, nhưng nỗi sợ của cô lại không giống anh. Cô không chỉ sợ sự tàn bạo của những gì sẽ đến, mà cô còn sợ những gì đã bắt đầu thay đổi trong chính bản thân mình. Tình cảm dành cho Toàn không còn chỉ là sự miễn cưỡng của một cuộc hôn nhân giả. Nó đã lớn dần, và cô cảm nhận được, mỗi ngày một chút, tình cảm đó lại biến thành điều gì đó phức tạp hơn.
“Em cũng sợ,” Thương nhẹ nhàng đáp, nhưng giọng cô đã không còn sự chắc chắn như trước. “Nhưng em nghĩ… chúng ta đã đi quá xa rồi, không thể quay lại nữa.”
Toàn im lặng, một lúc sau, anh cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chẳng vui vẻ gì. “Em nói đúng. Chúng ta đã đi xa rồi, và có lẽ… chúng ta không còn chọn lựa.”
Những lời của anh như một nhát dao cắt sâu vào lòng cô. Thương không biết phải làm gì với cảm giác này. Cô không thể quay lại, nhưng cũng không thể bước tiếp mà không biết điều gì đang đợi ở phía trước. Sự mơ hồ, sự mập mờ về những gì sẽ đến đã khiến cô mất phương hướng.
Trong khi họ ngồi yên lặng, bóng tối vẫn bao trùm lấy ngôi nhà nhỏ, những cảm xúc lắng đọng trong từng nhịp thở. Và rồi, trong cái khoảnh khắc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ trong nhà. Một tiếng động nhỏ, như thể có ai đó đang lén lút bước vào.
Toàn đứng bật dậy, ánh mắt anh cảnh giác. “Ai đó?”
Thương cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên, tim cô đập thình thịch. Cô nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai. Cảm giác này rất lạ, như thể họ không hề đơn độc trong ngôi nhà này.
Toàn và Thương nhìn nhau một lúc lâu, rồi cùng bước vào trong. Đúng lúc họ bước vào phòng, ánh sáng từ chiếc đèn dầu le lói khiến không gian trở nên mờ ảo. Nhưng trước mắt họ, có một bóng người đứng lặng lẽ trong góc phòng.
“Cô…” Thương ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó. Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, là bà Lan, mẹ của Toàn.
Bà Lan nhìn họ, đôi mắt bà vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng trong đó chứa đựng một điều gì đó không thể đoán trước. “Tôi đã biết các con sẽ không thể trốn tránh mãi được,” bà nói, giọng cứng rắn, nhưng cũng đầy nghiêm nghị. “Cuốn sách mà các con tìm được không chỉ là một bí mật. Nó là dấu hiệu. Và nếu các con không hành động ngay, tất cả sẽ sụp đổ.”
Toàn và Thương nhìn bà, không hiểu gì. “Bà đang nói gì vậy?” Toàn hỏi, giọng có chút căng thẳng.
Bà Lan chậm rãi tiến lại gần, rồi lấy từ trong tay áo một mảnh vải nhỏ. “Đây là di vật của gia đình chúng ta,” bà nói. “Nếu các con không mở ra và hiểu được thông điệp, không có ai có thể cứu các con.”
Mảnh vải bà Lan đưa cho họ có một ký hiệu kỳ lạ thêu trên đó. Thương nhìn kỹ, cảm giác như có điều gì đó rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra là gì.
Bà Lan không chờ đợi câu hỏi nữa. Bà bước ra cửa, để lại một không gian đầy bí ẩn và sự lo sợ.
“Điều này có ý nghĩa gì, Toàn?” Thương hỏi, giọng cô run rẩy.
Toàn chỉ lặng im nhìn vào mảnh vải, đôi mắt anh chứa đựng sự kinh ngạc và lo âu. Anh biết rằng mọi thứ giờ đây đã không còn như trước nữa.