Cơn mưa đêm cuối cùng cũng dừng lại, nhưng bầu trời vẫn xám xịt, như thể chưa bao giờ có một tia sáng. Thương và Toàn đứng đối diện nhau trong không gian tĩnh lặng, hai người như những bóng ma trong cơn mơ, không biết mình đang ở đâu hay đang làm gì, chỉ có duy nhất chiếc tráp cổ và những bí mật mà nó chứa đựng.
Thương nhìn vào đôi mắt của Toàn, những câu hỏi chưa bao giờ ngừng xoáy trong đầu cô. Liệu những lời tiên tri mà người đàn ông lạ đã nói có thực sự đúng? Liệu con đường này sẽ dẫn họ đến đâu? Và quan trọng hơn cả, họ sẽ phải hy sinh những gì để trả giá cho những gì đã xảy ra?
“Anh có tin vào những gì hắn nói không?” Thương hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nỗi lo âu. Cô không biết tại sao mình lại phải đối mặt với những điều không thể giải thích được, nhưng cảm giác này như một cơn sóng ngầm đang cuốn đi tất cả.
Toàn đứng im lặng một lúc, rồi anh đáp, giọng trầm: “Tôi không biết, nhưng có một điều chắc chắn. Chúng ta không thể quay lại nữa. Chúng ta đã chọn con đường này, và phải đi đến cùng.”
Thương nghe những lời đó, lòng cô như thắt lại. Những ngày qua, cô đã cảm nhận được sự thay đổi trong Toàn. Anh không còn là cậu trai ngây thơ của những ngày đầu mới gặp. Anh đã trưởng thành, có một sự kiên định mà cô chưa từng thấy ở anh. Nhưng liệu đó có phải là điều tốt?
Trong lúc đó, người đàn ông lạ vẫn đứng bên cạnh, ánh mắt hắn lạnh lùng và đầy sự chờ đợi. Hắn như thể đã biết rõ từng bước đi của họ, từng suy nghĩ trong đầu họ. Nhưng có một điều khiến Thương không thể chịu nổi: hắn không nói cho họ biết phải làm gì tiếp theo. Hắn chỉ đứng đó, như một bóng ma, như thể họ đã bị cuốn vào trò chơi mà hắn đã sắp đặt từ lâu.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Thương hỏi, không còn kiên nhẫn nữa.
Người đàn ông mỉm cười nhạt nhẽo. “Các bạn sẽ làm những gì phải làm. Các bạn không có lựa chọn.” Hắn nhún vai, rồi nhìn về phía chiếc tráp cổ. “Chỉ cần mở nó ra, và mọi thứ sẽ rõ ràng.”
Thương nhìn Toàn, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới gần chiếc tráp. Cánh tay của anh hơi run rẩy, như thể có một sức mạnh vô hình đang ngăn cản anh. Nhưng rồi, cuối cùng, anh cũng mở chiếc tráp ra.
Những tiếng cọt kẹt vang lên khi nắp tráp được mở ra, và một luồng sáng chói lòa bỗng tỏa ra từ trong đó. Thương nhắm mắt lại, cảm nhận được một sức mạnh lạ thường từ chiếc tráp. Cô có thể nghe thấy những tiếng thì thầm xa xôi, như thể những linh hồn từ quá khứ đang cố gắng truyền đạt điều gì đó. Đó là một cảm giác kỳ lạ, vừa mê hoặc vừa đáng sợ.
Khi Thương mở mắt ra, những gì cô thấy không phải là một vật phẩm quý giá hay một bí mật nào đó. Trong chiếc tráp chỉ có một cuốn sách nhỏ, bìa của nó đã sờn cũ, những trang giấy bên trong đã vàng ố theo thời gian. Toàn cầm cuốn sách lên, nhưng không hề mở nó ngay. Anh lặng lẽ nhìn cuốn sách một lúc lâu, như thể đang đấu tranh với một sự sợ hãi vô hình.
“Cuốn sách này có gì đặc biệt không?” Thương hỏi, cảm giác bồn chồn lại dâng lên trong lòng.
“Có lẽ… là tất cả.” Toàn trả lời, giọng anh khàn đặc, như thể chính anh cũng không hiểu hết ý nghĩa của những gì mình vừa nói.
Toàn từ từ mở cuốn sách, và những trang giấy bên trong dường như phát sáng, ánh sáng mờ ảo thoát ra từ những chữ viết trên đó. Càng đọc, Toàn càng có vẻ như bị cuốn hút vào nội dung trong sách, đôi mắt anh mở lớn, một sự sợ hãi mơ hồ hiện rõ trên khuôn mặt anh. Thương cảm thấy tim mình thắt lại.
“Anh thấy gì vậy?” Cô hỏi, không kiềm chế được nỗi lo lắng đang dâng lên trong lòng.
Toàn không trả lời ngay, anh cứ lặng im, cúi đầu xuống, tay cầm cuốn sách siết chặt đến mức các ngón tay gần như trắng bệch. Rồi, anh ngẩng lên, đôi mắt nhìn vào Thương đầy sự lo sợ.
“Đây là một lời nguyền,” anh nói, giọng anh không còn chắc chắn như trước. “Cuốn sách này ghi lại những điều khủng khiếp, những sự kiện mà không ai muốn biết. Và… chúng ta là những người sẽ phải đối mặt với chúng.”
Thương cảm thấy một luồng lạnh sống lưng. Lời nguyền? Điều đó có nghĩa là gì? Và tại sao lại là họ, hai người trẻ tuổi này, lại phải gánh chịu tất cả những điều này?
Bầu không khí xung quanh họ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Người đàn ông lạ vẫn đứng đó, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của hắn không rời khỏi họ. Hắn biết điều gì đó, và Thương có thể cảm nhận được, hắn chỉ đang chờ đợi cái khoảnh khắc mà tất cả sẽ được hé lộ.
“Anh đã đọc những gì trong đó?” Thương hỏi, không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Toàn ngẩng lên, đôi mắt anh như bị một sức mạnh vô hình kéo ra khỏi những trang sách. “Có một cuộc chiến đang đến gần, một cuộc chiến mà chúng ta không thể tránh khỏi. Nhưng không chỉ có vậy… chúng ta cũng sẽ phải đối mặt với những kẻ thù trong chính gia đình mình. Những kẻ đang cố gắng chiếm đoạt sức mạnh này để thống trị thế giới.”
Thương lặng đi, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lên cô. Đây không phải là một câu chuyện cổ tích. Đây là thực tế, và họ đang ở ngay trung tâm của mọi chuyện.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Thương hỏi, nhưng chính cô cũng không biết câu trả lời.
Toàn nhìn cô, ánh mắt kiên quyết. “Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, dù có phải hy sinh tất cả.”
Thương nuốt nước bọt, cảm nhận được sự nghiêm trọng của từng lời anh nói. Cuộc hành trình này không chỉ là một thử thách về thể xác, mà còn là một cuộc chiến với chính những gì ẩn sâu trong lòng họ. Bất kể có phải hy sinh gì đi chăng nữa, họ cũng không thể quay đầu lại.
Giờ đây, họ không còn chỉ là những người vô tình bước vào một câu chuyện. Họ là những người mang trong mình số phận lớn lao, và tất cả những gì họ có thể làm, là bước tiếp.