Không gian xung quanh họ tĩnh lặng đến lạ thường. Mùi đất ẩm và gỗ mục lan tỏa trong không khí, nặng nề như một lời cảnh báo. Thương và Toàn đứng đó, trong tay vẫn là cuộn giấy cổ xưa cùng viên đá đen bóng mà họ vừa phát hiện. Người đàn ông lạ vẫn đứng đối diện, không nhúc nhích, chỉ nhìn họ với ánh mắt đầy kiên nhẫn, như thể mọi sự việc đều đã được dự đoán từ trước.
Thương cảm thấy tim mình đập nhanh, như thể mỗi giây trôi qua đều mang theo một nỗi lo lắng mới. Cô quay sang nhìn Toàn, thấy ánh mắt anh vẫn tập trung vào cuộn giấy, nhưng trong đôi mắt đó, có gì đó không thể nói thành lời. Có vẻ như Toàn cũng cảm nhận được sức nặng của mọi thứ đang đổ dồn lên họ.
“Anh không sợ sao?” Thương hỏi, giọng cô nhẹ như thở, nhưng trong lòng lại nặng trĩu lo âu.
Toàn không nhìn cô, vẫn giữ cuộn giấy trong tay, nhưng rồi anh quay sang, nở một nụ cười nhẹ. “Sợ hay không, chúng ta cũng đã đi quá xa rồi, Thương. Không thể quay lại. Chỉ còn cách đối mặt với nó.”
Thương khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn có rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Cuộn giấy trong tay Toàn không chỉ là một vật thể đơn giản, mà như một chìa khóa mở ra những cánh cửa bí ẩn, có thể thay đổi cả cuộc đời họ. Thương cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ: Cô phải biết được sự thật, dù cho đó có là gì đi chăng nữa.
Toàn mở cuộn giấy ra lần nữa, lần này anh chăm chú vào những ký tự lạ, đôi tay khẽ run run. Thương đứng bên cạnh, không dám thở mạnh, sợ rằng một chút bất cẩn có thể khiến anh làm hỏng những gì họ vừa phát hiện. Cô lướt mắt qua những ký tự ấy, nhưng không thể hiểu nổi. Những chữ cái cứng nhắc, uốn lượn, giống như những con đường rối rắm không thể tìm thấy điểm bắt đầu hay kết thúc.
Người đàn ông lạ từ từ bước tới, ánh mắt hắn lạnh lùng, không hề có chút thương xót. “Các bạn không hiểu sao? Những chữ viết đó là một ngôn ngữ cổ xưa, mà chỉ những người thật sự ‘được chọn’ mới có thể đọc được.” Giọng hắn vang lên như một lời nguyền.
Toàn ngẩng lên, đôi mắt anh bỗng sáng lên như thể vừa nắm bắt được một tia sáng trong bóng tối. “Vậy hắn là một trong những người ‘được chọn’?”
Người đàn ông không trả lời ngay, hắn chỉ nhìn Toàn một lúc lâu, rồi cuối cùng nói, “Đúng vậy. Tôi là một trong số ít người còn lại có thể đọc được những dòng chữ này, và tôi cũng là người biết rõ chiếc tráp này chứa đựng điều gì. Nhưng nếu các bạn muốn hiểu được hết, các bạn sẽ phải trả giá.”
Thương cảm thấy như một tảng đá nặng đang đè lên ngực. “Tại sao lại là chúng tôi? Tại sao lại là chúng tôi và không phải ai khác?” Cô cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi đang dâng lên trong lòng, nhưng vẫn không thể ngăn được câu hỏi bật ra.
Người đàn ông lặng im, rồi hắn cười nhẹ. “Các bạn đã vô tình chọn đúng con đường, Thương. Nhưng những gì các bạn muốn tìm hiểu không phải là chuyện mà một người bình thường có thể chịu đựng được.”
Câu trả lời của hắn khiến Thương càng cảm thấy bất an. Cô quay sang Toàn, ánh mắt họ gặp nhau, một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Toàn hít một hơi thật sâu, rồi anh bắt đầu đọc to những dòng chữ trên cuộn giấy. Những âm thanh vang lên khẽ khàng nhưng lại như có một sức mạnh kỳ lạ, như thể chúng đang đánh thức một thứ gì đó trong không gian này.
Khi những lời cuối cùng của Toàn vừa dứt, không khí xung quanh họ bỗng thay đổi. Một luồng gió mạnh thổi qua, mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó tả. Thương giật mình, nhìn quanh nhưng không thấy gì ngoài bóng tối của khu rừng rậm. Toàn cũng đứng im lặng, như thể đang cố gắng hiểu rõ những gì mình vừa đọc.
Toàn nhìn cô, trong đôi mắt anh có vẻ gì đó mơ hồ, như thể anh đang cố nhớ lại những gì vừa được tiết lộ. “Đó là một lời tiên tri,” anh nói, giọng trầm thấp. “Một lời tiên tri về những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai. Về một cuộc chiến, một sự hy sinh, và một người sẽ đứng lên để thay đổi mọi thứ.”
Thương cảm thấy như mình vừa bị kéo vào một thế giới khác, một thế giới mà cô không thể lường trước được. Lời tiên tri này có ý nghĩa gì? Tại sao nó lại liên quan đến cô và Toàn? Và người đàn ông này, hắn biết hết mọi chuyện nhưng lại không chịu giải thích rõ ràng.
“Hắn nói đúng,” người đàn ông lạ bỗng lên tiếng, giọng hắn vang lên với một sự tự tin đáng sợ. “Các bạn đang ở trong vòng xoáy không thể thoát ra. Những gì các bạn vừa nghe thấy là sự thật, nhưng các bạn sẽ không bao giờ hiểu hết được cho đến khi quá muộn.”
Toàn không còn kiên nhẫn nữa. Anh quay lại, ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao. “Anh đang nói gì? Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra, đúng không? Anh biết rõ chiếc tráp này là gì!”
Người đàn ông mỉm cười nham hiểm. “Tôi chỉ biết rằng chiếc tráp này sẽ mang đến sự thay đổi lớn cho thế giới. Các bạn là những người đầu tiên nắm giữ nó, và các bạn cũng là những người sẽ phải trả giá đắt nhất.”
“Trả giá?” Thương không thể giữ im lặng nữa. “Trả giá gì? Chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện!”
Người đàn ông bước lại gần hơn, ánh mắt hắn giờ đây mang một vẻ kỳ quái, như thể hắn đã biết tất cả. “Các bạn có thể không tin, nhưng các bạn đang nắm giữ số phận của nhiều người. Và dù có muốn hay không, các bạn cũng sẽ không thể tránh khỏi những sự kiện mà chiếc tráp này sẽ gây ra.”
Cả hai đứng im lặng, sự thật giờ đây đã được phơi bày nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải. Thương cảm thấy như mình đang đứng ở ngã ba đường, không biết liệu có nên tiếp tục con đường này hay không. Những bí mật mà chiếc tráp mang lại đã làm đảo lộn mọi thứ trong cuộc sống của họ.
Toàn quay sang nhìn Thương, ánh mắt anh không còn sự hoài nghi, chỉ còn lại sự quyết tâm. “Chúng ta không thể dừng lại bây giờ. Bất kể có chuyện gì xảy ra, chúng ta phải tiếp tục.”
Thương nhìn vào đôi mắt anh, và dù lòng đầy lo lắng, cô vẫn gật đầu. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng họ đã đi quá xa để quay lại. Cuộc hành trình này, dù thế nào, sẽ không kết thúc cho đến khi họ hiểu hết tất cả.