Mặt trời đã lên cao, những tia sáng chiếu rọi xuyên qua tán lá dày, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất. Toàn và Thương vẫn đứng đối diện người đàn ông lạ, cảm giác căng thẳng lấp đầy không gian. Chiếc tráp trong tay Toàn vẫn chưa được mở, nhưng Thương có thể cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm ẩn bên trong nó. Cô không thể hiểu nổi tại sao một món đồ tưởng chừng vô hại lại có thể gây ra sự tranh chấp khốc liệt đến như vậy.
Người đàn ông đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến Thương cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn không có vẻ gì là vội vã, ngược lại, sự điềm tĩnh của hắn như thể mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của hắn. “Các bạn đã mất quá nhiều thời gian cho chiếc tráp này, nhưng cuối cùng cũng chẳng thay đổi được gì. Các bạn không biết mình đang lấn vào chuyện gì đâu,” hắn nói, giọng khàn khàn, mang đầy đe dọa.
Thương nuốt nước bọt, cố gắng không để nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt mình. “Anh là ai? Tại sao lại tìm mọi cách cản trở chúng tôi?” Cô không hiểu, tại sao người đàn ông này lại có sự quan tâm lớn đến chiếc tráp mà họ chỉ vô tình phát hiện ra. Điều đó không bình thường.
Người đàn ông mỉm cười khinh bỉ. “Tên tôi không quan trọng, nhưng điều các bạn cần hiểu là chiếc tráp này không phải dành cho những người như các bạn. Các bạn không thể kiểm soát nó, không thể hiểu nó. Nó đã thuộc về một thế lực lớn hơn, và các bạn không có quyền can thiệp vào.”
Toàn đưa tay lên, kéo Thương lại gần, ánh mắt anh không rời khỏi người đàn ông kia. “Nếu anh nghĩ chúng tôi sẽ dễ dàng bỏ cuộc, anh đã nhầm. Chúng tôi có quyền quyết định những gì chúng tôi làm, và chiếc tráp này có thể liên quan đến một điều gì đó quan trọng mà chúng tôi cần biết. Chúng tôi sẽ không để anh cản trở.”
Nhưng người đàn ông không tỏ vẻ lo lắng, chỉ đơn giản là bước một bước về phía họ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. “Tôi đã nói rồi, các bạn không biết mình đang đối diện với gì. Nhưng nếu các bạn muốn đi tiếp, tôi sẽ không ngăn cản nữa. Chỉ là… các bạn sẽ phải trả giá.”
Cả hai đứng im lặng, không ai lên tiếng. Thương nhìn chiếc tráp trong tay Toàn, những dấu vết của thời gian đã làm cho nó trở nên cũ kỹ, nhưng không thể phủ nhận rằng nó vẫn có một sức hút kỳ lạ. Cô không hiểu tại sao, nhưng cảm giác rằng chiếc tráp này chứa đựng điều gì đó vô cùng quan trọng, điều gì đó mà không ai có thể biết được, đang lan tỏa trong tâm trí cô.
Toàn nhìn Thương, đôi mắt anh ánh lên một sự quyết tâm mạnh mẽ. “Chúng ta phải mở nó ra, Thương. Không thể để nó rơi vào tay người khác.” Anh thì thầm.
Thương gật đầu, cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng cũng cảm thấy một sự thôi thúc không thể từ chối. Chiếc tráp này có thể giải thích mọi thứ, những bí ẩn mà họ đã gặp phải trong suốt hành trình này.
Toàn đặt chiếc tráp lên một tảng đá phẳng và bắt đầu tìm cách mở nó. Trong khi anh làm vậy, Thương không thể rời mắt khỏi người đàn ông lạ đang đứng đối diện. Cô cảm thấy một nỗi sợ không thể lý giải, nhưng sự kiên trì của Toàn khiến cô cảm thấy an tâm hơn. Họ đã đi quá xa, không thể quay lại.
“Anh làm gì với chiếc tráp đó?” Người đàn ông hỏi, ánh mắt có phần lo lắng khi nhìn vào những hành động của Toàn.
“Chúng tôi sẽ mở nó ra, và nếu anh có điều gì muốn nói, bây giờ là lúc.” Toàn đáp lại, giọng anh chắc nịch, không để lộ sự sợ hãi.
Người đàn ông chỉ đứng im, không nói gì thêm, nhưng sự căng thẳng trong không khí ngày càng tăng lên. Thương nhìn vào tay Toàn khi anh tìm cách tháo lớp khóa của chiếc tráp. Cô cảm thấy một sự lo lắng đan xen, nhưng cô biết đây là điều duy nhất họ có thể làm.
Mất một lúc, Toàn cuối cùng cũng đã mở được chiếc tráp. Khi nắp tráp bật lên, một làn khói mỏng từ bên trong tỏa ra, thoảng mùi ngai ngái, như mùi đất ẩm. Thương bất giác lùi lại một bước, nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi những gì bên trong. Có một cuộn giấy cổ xưa nằm gọn trong chiếc tráp, bên cạnh đó là một viên đá nhỏ, màu đen bóng.
“Đây là những gì chúng ta tìm kiếm sao?” Thương thì thầm.
Toàn cầm cuộn giấy lên, ánh mắt anh trở nên chăm chú. “Có lẽ đây chính là thứ chúng ta cần, Thương.”
Ngay khi Toàn vừa cầm cuộn giấy, người đàn ông lạ bỗng nhiên bước tới, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. “Các bạn không hiểu đâu. Nếu các bạn mở nó ra, các bạn sẽ biết được những điều không bao giờ muốn biết. Và lúc đó, sẽ không có đường lui.”
Thương cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cô nhìn vào cuộn giấy trong tay Toàn, lòng bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi vô hình. Toàn, với vẻ mặt đầy quyết tâm, cẩn thận mở cuộn giấy ra. Những chữ viết cũ kỹ hiện lên, nhưng chúng không dễ hiểu, những ký tự lạ lẫm khiến cô cảm thấy chúng không phải là một thứ mà người dân bình thường có thể đọc được.
“Đây là gì?” Thương hỏi, giọng cô run rẩy.
Toàn không trả lời ngay. Anh lật tiếp những trang giấy, ánh mắt dán chặt vào những dòng chữ kỳ lạ. Cuối cùng, anh ngẩng lên, đôi mắt anh tràn đầy sự hiểu biết nhưng cũng không kém phần nghi hoặc.
“Chúng ta đã tìm thấy một bí mật. Nhưng bí mật này… không phải dành cho những người chưa sẵn sàng đối mặt với nó.”
Thương cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên. Cô không biết mình đang đối diện với điều gì, nhưng cô biết rằng từ giây phút này, cuộc sống của họ sẽ không bao giờ như trước. Cô và Toàn đã bước vào một cuộc hành trình mà họ không thể quay lại, dù chỉ một bước.