Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa lấp ló qua những đỉnh núi xa, Thương đã thức dậy, ánh mắt mơ màng như vẫn còn vương vấn những giấc mơ đêm qua. Đêm qua, trong những giấc ngủ chập chờn, cô đã mơ thấy hình ảnh một chiếc tráp cổ, trôi nổi trong không gian mờ ảo, ánh sáng xanh lấp lánh như thể chứa đựng một sức mạnh không thể tả. Cảm giác ấy khiến cô hoang mang và bất an.
Thương ngồi dậy, vươn vai, và nhìn về phía cửa sổ. Mặt trời đã lên cao, chiếu ánh sáng ấm áp xuống ngôi nhà sàn nhỏ của họ. Cô có thể nghe thấy tiếng chim hót và tiếng gió vù vù qua những khe cửa gỗ, một âm thanh yên bình đến lạ.
Nhưng trong lòng cô, sự bình yên ấy không kéo dài được lâu. Cô đã quyết định phải tìm hiểu kỹ hơn về chiếc tráp mà Toàn nhắc đến. Mặc dù cô không muốn bị cuốn vào những bí mật rắc rối, nhưng trái tim cô không thể ngừng lo lắng. Có lẽ, họ đang đứng trước một ngưỡng cửa của số phận mà chẳng thể quay lại.
Khi Thương bước ra ngoài, Toàn đang ngồi bên bếp củi, vội vàng nhóm lửa để chuẩn bị bữa sáng. Nhìn thấy cô, anh cười nhẹ, đôi mắt vẫn còn vương lại chút mệt mỏi từ đêm qua. “Em dậy sớm quá, hôm nay em có kế hoạch gì không?”
Thương lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh, đôi tay cô vắt chéo trước ngực như đang suy nghĩ điều gì đó. “Anh đã từng nghe nói về chiếc tráp ấy chưa?” Cô hỏi, ánh mắt đầy sự lo lắng.
Toàn ngừng tay, ánh mắt anh tối sầm lại. Anh biết câu hỏi này sẽ đến, nhưng anh không thể tránh khỏi cảm giác rằng cô gái này đang ngày càng tò mò, và điều đó không phải lúc nào cũng tốt. “Em muốn biết thêm sao?” Anh hỏi lại, giọng trầm xuống.
“Chúng ta không thể cứ mãi sống trong bóng tối, Toàn. Nếu có chuyện gì quan trọng, em phải biết.” Thương nói, giọng cô kiên định, không thể chùn bước.
Toàn thở dài, bỏ tay xuống, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Thương như thể tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt cô. “Anh không muốn em bị liên lụy, Thương. Những gì anh biết về chiếc tráp không phải là những thứ tốt đẹp. Nhưng nếu em muốn biết, anh sẽ kể cho em.”
Thương gật đầu, cô cảm thấy mình đã sẵn sàng đối mặt với những gì đang chờ đợi. Toàn đứng dậy, vươn vai một cái rồi bắt đầu kể.
“Chiếc tráp này không phải là một vật bình thường. Nó là di vật của tổ tiên chúng ta, được bảo vệ qua nhiều thế hệ. Từ khi ông nội còn trẻ, ông đã từng nói về nó như một thứ không thể động vào. Họ gọi nó là ‘tráp của những lời nguyền’. Ai sở hữu chiếc tráp này sẽ có quyền lực vô song, nhưng đổi lại là những tai họa không thể tưởng tượng.” Toàn bắt đầu, giọng anh như có chút lo lắng.
Thương ngồi im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng cô, sự tò mò bắt đầu gia tăng. “Vậy tại sao nó lại trở thành nguyền rủa? Tại sao lại có người muốn giữ nó mà không sử dụng?”
“Lý do rất đơn giản, vì nếu người sử dụng không thật sự hiểu về chiếc tráp, hoặc dùng nó vì tham vọng, họ sẽ gây ra những thảm họa mà không thể cứu vãn. Chính ông nội đã nói rằng, trong quá khứ, có những gia đình đã mất tất cả vì chiếc tráp này. Những người mang trong mình tham vọng quyền lực, họ không biết rằng chiếc tráp có thể điều khiển cả suy nghĩ và trái tim của họ, biến họ thành những kẻ tàn bạo, và cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ.”
Thương nghe mà cảm thấy như có một dòng nước lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô không thể tin rằng một vật nhỏ bé lại có thể chứa đựng sức mạnh khủng khiếp đến thế. Nhưng cô không thể không tự hỏi, liệu có ai trong gia đình họ đã từng bị chiếc tráp này chi phối?
“Vậy chiếc tráp ấy giờ đâu rồi?” Thương hỏi, giọng cô hơi run.
Toàn nhìn Thương một lúc, rồi trả lời: “Ông nội luôn giữ nó cẩn thận, nhưng khi ông qua đời, chiếc tráp đã biến mất. Có tin đồn rằng nó đã được chuyển đến một nơi khác, nhưng không ai biết chính xác.”
Cuộc trò chuyện làm Thương cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết. Chiếc tráp không chỉ là một vật quý báu, mà còn mang trong mình một lời nguyền khủng khiếp. Thương bỗng cảm thấy sợ hãi, nhưng một phần trong cô lại muốn khám phá xem chiếc tráp ấy thực sự có sức mạnh gì. Cô không thể quên được cảm giác rờn rợn khi nghĩ về khả năng thay đổi vận mệnh của chiếc tráp ấy.
Khi ánh sáng bắt đầu yếu dần, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, làm lay động những chiếc lá cây xung quanh ngôi nhà sàn. Toàn đứng dậy, xoa tay vào nhau để xua đi cái lạnh.
“Chúng ta cần phải cẩn thận hơn trong những ngày tới. Nếu chiếc tráp ấy đang ở đâu đó gần đây, thì có thể sẽ có người tìm đến để chiếm đoạt nó.” Toàn nói, ánh mắt anh giờ đây trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Thương gật đầu, cảm thấy một sự bức bối trong lòng. Cô biết, mọi thứ không còn đơn giản nữa. Cuộc sống của họ đã bị cuốn vào một cuộc chơi mà họ không thể nào rút lui.
Khi bóng tối đã bao trùm cả ngôi làng, Thương ngồi một mình ngoài sân, nhìn vào ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu. Cô không thể ngừng suy nghĩ về chiếc tráp và những gì Toàn vừa nói. Có lẽ, nó không chỉ là một vật phẩm có giá trị, mà nó còn có thể thay đổi cả tương lai của họ.
Cô mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng lại nặng trĩu một nỗi lo. Có lẽ, chiếc tráp sẽ dẫn dắt họ đến những điều không ai ngờ tới. Nhưng dù có thế nào, Thương đã quyết tâm, cô sẽ không bỏ cuộc. Cô sẽ cùng Toàn đối mặt với những gì sắp đến, để bảo vệ không chỉ gia đình mình, mà cả chính bản thân cô và người mình yêu thương.