Sáng sớm hôm nay, khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống đất, Thương đã thức dậy từ rất sớm. Cô ngồi bên cửa sổ của ngôi nhà gỗ, nhìn ra những tán cây xung quanh, cảm nhận được không khí trong lành, mát mẻ của buổi bình minh. Cả không gian như tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp nơi. Nhưng trong lòng cô, có một nỗi lo âu không thể nào xua tan được. Những gì Toàn đã chia sẻ về bí mật gia đình anh tối qua khiến cô không thể ngủ yên.
Cô quay lại nhìn Toàn đang nằm trên chiếc giường bên cạnh. Anh vẫn chưa tỉnh giấc, đôi mắt anh khép lại, khuôn mặt vẫn mang nét buồn sâu thẳm. Thương có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng đường nét của anh. Cô không biết tại sao, nhưng ánh mắt của Toàn đã in sâu vào tâm trí cô. Cô muốn hiểu rõ hơn về bí mật mà anh đang mang trong lòng. Một phần nào đó trong cô biết rằng, dù có sợ hãi hay lo lắng, cô vẫn muốn đi đến cuối con đường này, cùng anh khám phá những điều chưa được hé lộ.
Khi Toàn tỉnh dậy, Thương đã chuẩn bị xong bữa sáng. Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nhưng không khí hôm nay lại có một sự khác biệt rõ rệt. Mặc dù không nói gì nhiều, cả hai đều biết rằng mọi chuyện đã không thể quay lại như trước.
“Em đã thức dậy sớm vậy?” Toàn hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng có vẻ như có chút gì đó lo lắng.
Thương nhìn anh, mỉm cười nhưng không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ dọn bàn ăn và đưa cho anh một bát cháo nóng hổi. “Ăn sáng đi, anh sẽ khỏe hơn nếu ăn đủ bữa.”
Toàn nhận lấy bát cháo, nhưng ánh mắt của anh không thể rời khỏi Thương. “Em không cảm thấy sợ sao? Về bí mật đó?”
Thương đặt đũa xuống và nhìn thẳng vào mắt anh. “Em không sợ. Em muốn biết thêm, muốn hiểu rõ mọi thứ. Nếu nó là một phần của anh, thì em muốn chia sẻ nó cùng anh.”
Toàn im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh thở dài và đứng dậy. “Em biết không, chính vì thế mà anh mới lo lắng. Anh không muốn em phải đối mặt với những chuyện này, vì nó sẽ làm thay đổi tất cả.”
Thương không đáp, nhưng trong lòng cô lại càng thêm quyết tâm. Dù cho Toàn có lo lắng như thế nào, cô vẫn muốn ở lại bên anh. Cô không thể để anh phải một mình mang vác những nỗi lo âu này. Cuộc sống của anh đã quá đau khổ rồi, giờ cô muốn làm một điều gì đó để giúp anh. Cô muốn cùng anh tìm ra chiếc tráp, tìm ra sự thật.
Sau bữa sáng, Toàn đưa Thương ra ngoài ngôi nhà, và họ bắt đầu đi dọc theo con đường nhỏ dẫn vào khu rừng phía sau. Cả hai không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu chuyện nhẹ nhàng. Dường như có một sự im lặng giữa họ, nhưng đó không phải là sự khó xử, mà là sự đồng điệu trong suy nghĩ, một sự im lặng đầy sự thấu hiểu.
Khi họ đã ra đến khu rừng, Toàn bỗng dừng lại trước một gốc cây lớn, nơi có một chiếc hộp gỗ cũ kỹ được chôn dưới đất. Thương nhìn theo cử chỉ của anh và không khỏi ngạc nhiên.
“Đây là nơi…” Thương hỏi.
Toàn gật đầu. “Đây là nơi chiếc tráp đã bị giấu. Ông nội anh đã cất giấu nó ở đây, vì ông không muốn bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của nó. Nhưng giờ nó đã mất tích từ lâu rồi. Anh phải tìm lại nó, không chỉ vì ông, mà vì chính gia đình chúng ta.”
Thương nhìn chiếc hộp gỗ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Có gì đó trong không khí này khiến cô cảm thấy nghẹt thở, như thể một bí mật nào đó đang chực chờ bùng nổ. Cô cảm nhận được nỗi lo âu của Toàn, nhưng đồng thời cũng nhận thấy một sự quyết tâm mạnh mẽ từ anh.
“Anh nghĩ nó vẫn ở đây sao?” Thương hỏi.
Toàn im lặng một lúc, rồi đáp, giọng anh trầm ngâm. “Anh không biết. Nhưng anh phải tìm. Bởi vì nếu không tìm được nó, anh sẽ không thể giải quyết được mọi chuyện. Anh sẽ không thể bảo vệ được em và gia đình mình.”
Thương cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô không thể tưởng tượng được nỗi đau mà Toàn phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, khi phải giấu kín tất cả những bí mật này. Nhưng cô cũng hiểu rằng, dù có là gì, cô sẽ luôn bên anh. Cô sẽ không để anh phải gánh vác mọi chuyện một mình.
Họ tiếp tục đi vào sâu trong rừng, tìm kiếm mọi ngóc ngách, những dấu vết cũ xung quanh. Toàn chăm chú nhìn từng bước chân, ánh mắt anh không rời khỏi từng cánh cây, từng tảng đá. Thương cảm nhận được sự căng thẳng trong từng cử chỉ của anh. Cô muốn giúp anh, nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ đi theo, đôi mắt không rời khỏi anh.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài tìm kiếm, họ dừng lại trước một tảng đá lớn, nơi có một dấu vết mờ nhạt. Toàn cúi xuống, đưa tay kiểm tra kỹ lưỡng, và sau đó anh gạt bỏ những lớp đất bám trên mặt đá.
Một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, xuất hiện trong ánh sáng. Toàn nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, và bên trong, không có gì ngoài một cuốn sách cũ kỹ, những trang giấy đã ngả vàng theo thời gian.
Toàn cầm cuốn sách lên, đôi tay anh run rẩy. “Cuối cùng thì anh cũng tìm được nó,” anh nói, giọng anh khàn đặc, đầy sự xúc động.
Thương nhìn vào cuốn sách, không biết phải nói gì. Một phần của cô cảm thấy rằng đây chính là điều mà Toàn đã tìm kiếm bấy lâu nay, nhưng một phần khác lại cảm thấy sợ hãi. Cuốn sách này sẽ dẫn anh đi đâu? Và liệu nó có phải là lời giải đáp cho tất cả những bí mật mà gia đình anh đã giấu kín bấy lâu nay?
Toàn mở cuốn sách, và những chữ viết cổ xưa bắt đầu hiện lên trước mắt họ. Cả hai nhìn nhau, và Thương có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong ánh mắt Toàn. Những trang sách này, sẽ thay đổi cuộc đời của họ mãi mãi.
Ngày thứ mười bốn là một bước ngoặt quan trọng. Không chỉ là việc tìm ra chiếc hộp, mà còn là việc bắt đầu hành trình khám phá những sự thật ẩn giấu, những mảnh ghép cuối cùng trong bức tranh lớn mà Toàn và Thương phải đối mặt.