Ngày hôm đó, trời nắng nhẹ, không khí se se lạnh của buổi sáng sớm làm cho Thương cảm thấy hơi rạo rực. Sau những ngày tháng sống trong không gian hẹp của làng, cô dần cảm thấy mình cần một sự thay đổi, một chút gì đó khác biệt để thổi bùng lên những ước mơ đã bị chôn vùi lâu nay. Và hôm nay, cô lại có một lý do để cảm thấy như thế.
Từ hôm qua, Toàn đã hứa sẽ đưa cô đi ra ngoài, nhưng không phải là đi hồ nước như lần trước. Hôm nay, anh muốn đưa Thương đến một nơi xa hơn, một nơi mà cô chưa từng đến. Trong lòng cô vừa háo hức lại vừa tò mò, không biết Toàn sẽ dẫn cô đến đâu. Họ đã không nói gì nhiều vào buổi tối qua, nhưng sự im lặng ấy lại mang đến một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác thân quen, như thể họ đã là bạn từ rất lâu rồi, mặc dù mới chỉ gặp nhau không lâu.
Khi Toàn đến, anh không nói gì, chỉ nhìn Thương bằng đôi mắt sắc lạnh nhưng lại tràn đầy sự quan tâm. Anh đã chuẩn bị xong một chiếc xe đạp đôi. Toàn là người đầu tiên lên xe, rồi quay lại nhìn cô.
“Lên đi, chúng ta sẽ đi một chuyến dài hôm nay,” Toàn nói, giọng anh không quá vui vẻ, nhưng có gì đó trong ánh mắt anh khiến Thương không thể từ chối.
Thương hơi ngần ngại, nhưng cô biết rằng mọi sự do dự đều là không cần thiết. Lời nói của Toàn khiến cô thấy bình yên. Cô bước lên xe, ngồi phía sau anh, rồi vòng tay quanh eo Toàn, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh.
Toàn đạp xe đi trên con đường đất quen thuộc, lúc này không gian xung quanh không còn là những ngôi nhà thưa thớt nữa, mà là những dãy rừng xanh rì, những cánh đồng lúa chín vàng, và những dòng suối lấp lánh. Cảnh vật cứ thay đổi dần theo từng bước đạp xe, và Thương bắt đầu cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Cảm giác gió thổi qua tóc, mang theo hơi thở của thiên nhiên, làm Thương cảm thấy tự do như chưa bao giờ có. Mọi lo lắng về cuộc sống trước đây, về gia đình và những điều chưa thể giải quyết, dường như tan biến trong không gian rộng lớn này. Thương cảm nhận được sự thăng hoa trong tâm hồn, một sự giải thoát mà cô chưa từng có.
Họ đạp xe đi một quãng dài, và cuối cùng, sau một giờ đồng hồ, Toàn dừng lại trước một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm khuất trong rừng. Đây là nơi Thương chưa bao giờ thấy trước đây. Ngôi nhà không lớn, nhưng rất ấm cúng, và có vẻ như đã có từ lâu. Một cảm giác lạ lẫm nhưng rất thân thuộc bao trùm lên Thương. Cô không hiểu tại sao, nhưng cảm giác ở đây khiến cô có chút gì đó hồi hộp.
Toàn dừng xe và nhìn vào ngôi nhà. “Chúng ta đến rồi. Đây là nơi anh đã sống trong suốt những năm tháng tuổi thơ.”
Thương ngạc nhiên. “Anh sống ở đây sao? Sao anh không nói cho em biết?”
Toàn mỉm cười nhưng không trả lời ngay. Anh đưa tay chỉ vào ngôi nhà và nói: “Nơi này có một bí mật mà anh muốn em biết. Nhưng không phải bây giờ, mà là khi em đã sẵn sàng.”
Thương nhìn Toàn, trong lòng bắt đầu nảy sinh những câu hỏi. Cô không biết bí mật đó là gì, nhưng sự tò mò đã khiến cô không thể rời mắt khỏi ngôi nhà. Cô bước theo Toàn vào trong.
Bên trong ngôi nhà là một không gian rất khác biệt so với những gì Thương tưởng tượng. Nó không giống như những ngôi nhà bình thường trong làng, mà có một không khí cổ kính, với những bức tranh cổ và những món đồ gia dụng cũ kỹ. Những chiếc bàn gỗ mộc mạc, những chiếc ghế bành bọc vải màu nâu sẫm, tất cả đều toát lên vẻ xưa cũ. Thương nhìn xung quanh, cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác.
“Đây là căn nhà của ông nội anh. Anh đã sống ở đây cùng ông nội trong những năm tháng tuổi thơ.” Toàn nói, giọng anh trầm xuống.
Thương quay lại nhìn Toàn, ánh mắt cô có chút tò mò. “Vậy còn bố mẹ anh đâu?”
Toàn thở dài, rồi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ bên cạnh. Anh nhìn Thương, ánh mắt trở nên xa xăm. “Bố mẹ anh không sống cùng ông. Họ đã ra đi từ khi anh còn rất nhỏ. Ông là người duy nhất chăm sóc anh, dạy anh mọi thứ. Và cũng là người giấu giếm một bí mật mà anh chưa bao giờ dám đối diện.”
Thương ngồi xuống bên cạnh Toàn, cảm nhận được nỗi buồn ẩn sâu trong giọng nói của anh. “Bí mật gì vậy, anh?”
Toàn im lặng một lúc lâu. Anh nhìn vào đôi tay mình, như thể đang tìm kiếm những lời để nói. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết tâm. “Bí mật này có thể thay đổi cuộc sống của chúng ta. Nó không chỉ là quá khứ của anh, mà còn là tương lai của em và anh.”
Thương nhìn Toàn, cảm giác có một sự thôi thúc trong lòng mình. Cô muốn nghe tiếp, muốn hiểu rõ hơn về bí mật mà Toàn đang giữ. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự lo lắng từ trong lời nói của anh, như thể anh đang đứng trước một quyết định quan trọng.
Sau một hồi im lặng, Toàn đứng dậy và đi ra ngoài. Thương đứng lên theo anh, cảm thấy có một lực hút vô hình khiến cô không thể rời xa anh. Cô bước ra khỏi nhà, nhìn theo bóng lưng của Toàn khi anh dừng lại bên một cây cổ thụ lớn trong khu vườn phía sau ngôi nhà.
Toàn quay lại, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Thương. “Anh sẽ nói cho em nghe về bí mật này, nhưng em phải chuẩn bị tinh thần. Đây là một sự thật có thể làm thay đổi tất cả những gì em nghĩ về anh.”
Thương nuốt một ngụm nước bọt, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Cô không biết bí mật đó là gì, nhưng cô cảm thấy mình cần phải biết. Cô gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Anh sẵn sàng rồi,” cô nói, giọng kiên định.
Toàn nhìn cô một lúc, rồi khẽ gật đầu. Anh tiến lại gần, rồi ngồi xuống dưới gốc cây, vỗ tay mời Thương ngồi cạnh.
“Bí mật này có liên quan đến gia đình anh, và cũng có liên quan đến mối quan hệ của chúng ta. Anh không muốn giấu em thêm nữa,” Toàn bắt đầu kể, giọng anh trầm xuống, chứa đựng cả sự lo lắng và quyết tâm.
“Ngày xưa, ông nội anh không chỉ là một người dân làng bình thường. Ông là một phần trong một câu chuyện lớn hơn, một câu chuyện về một gia đình bị chia rẽ vì những quyết định sai lầm trong quá khứ. Và anh… anh là người duy nhất còn sống sót sau những quyết định đó.”