Yêu đi rồi ngày sau chia ly - Chương 33
“Anh đùa thôi mà.” Định Cường cười hihi rồi bước lại nắm lấy cánh tay kia của Vũ Ân. Chúng tôi dìu anh đi về phía xe. Lúc ngang qua chiếc giày nằm trơ trọi giữa đường, tôi sẵn tiện xỏ chân vào.
“Có chuyện gì thế, sao cậu ấy lại uống rượu?” Định Cường hỏi, giúp tôi đẩy Vũ Ân vào băng ghế sau.
“Em không biết.”
“Em là em gái cậu ấy sao lại không biết? Em không thấy mình vô tâm quá sao?”
“Anh ấy có bao giờ hé răng chuyện gì đâu.”
“Thế em không biết hỏi à?”
“Anh ấy đi làm suốt ngày có thấy mặt đâu mà hỏi. Cho dù có hỏi anh ấy cũng sẽ không trả lời.”
Đầu Vũ Ân tựa vào vai tôi. Anh vẫn đang ngủ say. Định Cường đi vòng qua, ngồi vào ghế lái.
“Hai người ở đâu, để anh chở đến đó.” Anh hỏi.
Tôi cúi nhìn Vũ Ân rồi ngập ngừng đáp. “Thật ra thì… bọn em không có đủ tiền đóng tiền phòng trọ nên bị bà chủ đuổi rồi.”
“Vậy bữa giờ hai người ở đâu?” Định Cường nghiêng đầu ra sau. Quá gương chiếu hậu, tôi thấy anh hơi bất ngờ.
“Em ở tạm nhà An Bình còn anh Vũ Ân thì ở chỗ làm.”
“Sao thảm quá vậy? Được rồi, tới nhà anh đi.”
“Anh có nhà ở trên thành phố luôn sao?”
“Em quên anh là ai rồi sao? Chỉ cần anh búng tay một cái, nhà sẽ hiện ra thôi.” Giọng điệu của anh khá tự tin. Tôi quên mất gia đình anh rất giàu, thậm chí còn giàu hơn cả nhà An Bình. Nên việc anh đi đến đâu cũng có nhà chỉ là chuyện nhỏ.
Khi tới nơi, tôi mới biết đó là một căn hộ cao cấp với đầy đủ tiện nghi. Tôi cùng Định Cường dìu Vũ Ân vào phòng, đặt anh xuống giường. Trong khi Định Cường ra ngoài thì tôi ở lại để giúp Vũ Ân cởi giày. Sao cứ có cảm giác như tôi đang chăm sóc cho chồng mình ấy nhỉ. Tôi tặc lưỡi bỏ qua, bước ra khỏi phòng sau khi đắp chăn cho anh.
Định Cường đang ngồi ở sofa. Tôi bước tới ngồi cùng, hỏi. “Anh Vũ Ân có kể chuyện gì cho anh nghe không?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Anh quay sang tôi.
“Ờ thì… chuyện gia đình anh ấy.”
Định Cường nhún vai. “Không. Vũ Ân chỉ nói em không phải là em gái ruột của cậu ấy. Ngoài ra cậu ấy không kể gì cả.” Nói rồi anh bước tới tủ lạnh, rót cho tôi một cốc nước.
Tôi thẫn thờ cầm lấy cốc nước. Tại sao Vũ Ân lại sống khép kin như vậy, chẳng chịu chia sẻ với ai? Hay là không có ai đáng tin cậy để anh có thể tâm sự, kể cả tôi?
“Có chuyện gì thế? Vũ Ân không nói gì với em à?”
Tôi lắc đầu.
“Chắc là cậu ấy có điều khó nói. Được rồi, chắc em cũng mệt rồi, hơn nữa giờ này đã trễ, em ngủ lại đây luôn đi. Vẫn còn phòng trống. Anh đi ngủ đây.” Định Cường vừa ngáp vừa đi về phòng mình.
Tôi uống ngụm nước rồi đặt cốc xuống bàn, đi vào một phòng trống. Chắc An Bình lo lắm, sáng mai tôi sẽ giải thích với cô.
Hôm sau, tôi dậy sớm pha nước chanh rồi mang vào phòng Vũ Ân, vừa hay anh cũng đã dậy.
“Anh dậy rồi à?” Tôi bước tới, ngồi xuống mép giường. “Anh uống ly nước chanh này để giải rượu đi.”
Vũ Ân một tay cầm ly nước, tay kia vỗ trán, nhíu mày, nhìn xung quanh. “Đây là đâu?”
“Anh đoán xem.” Tôi cười.
“Em đưa anh tới nhà An Bình sao?”
“Không phải. Của một người bạn lâu ngày không gặp.”
Tôi vừa dứt lời, Định Cường ló đầu vào, cười toe toét. “Chào buổi sáng, người anh em.”
Khuôn mặt Vũ Ân sáng lên. Anh đặt ly nước lên bàn, bước xuống giường, ôm chầm người bạn đã lâu không gặp của mình.
“Cách đây mấy ngày tôi và Thanh Hoài có nhắc đến cậu, không biết làm thế nào để liên lạc với cậu, nay gặp lại, thật là bất ngờ.” Vũ Ân nói.
“Nếu tôi không tình cờ nhìn thấy hai người đang ngồi trên vỉa hè thì cậu sẽ không gặp được tôi đâu. Tại sao cậu lại uống rượu, uống đến say khướt. Nếu không có tôi, một mình Thiên Lam sẽ xử lý ra sao? Lúc đó trời lại khuya nữa. Thật chẳng hiểu nổi cậu.” Định Cường nói, giọng trách móc.
Vũ Ân quay sang tôi, lí nhí. “Anh xin lỗi đã gây rắc rối cho em.”
Tôi lắc đầu. “Không sao. Mọi chuyện ổn cả rồi.”
“Hai người nói chuyện đi, tôi đi tắm đây.” Định Cường nói rồi bước ra khỏi phòng.
Tôi nhìn cánh cửa khép lại, quay sang Vũ Ân. “Anh có chuyện gì vậy? Trước giờ anh có uống rượu đâu.”
Vũ Ân ngồi xuống giường, ngập ngừng. “Tại vì… anh cảm thấy bất tài vì đến giờ vẫn chưa tìm được chỗ ở mới.”
Tôi bước lại ngồi cạnh anh, dòm mặt anh lom lom. “Chỉ có như vậy thôi à? Tối qua lúc anh say, em còn nghe anh nhắc dì Mỹ Huệ. Anh nói anh không thể bảo vệ mẹ mình. Là có ý gì?”
Thấy anh im lặng, tôi nói tiếp. “Chúng ta là người một nhà, em không đủ tin tưởng để anh chia sẻ sao?”
Vũ Ân vội lắc đầu. “Anh không có ý đó. Chỉ là…”
Tôi nhìn anh chằm chằm, hồi hộp chờ anh nói.
Sau vài giây, anh ngẩng lên, cười nhẹ. “Khi nào sẵn sàng, anh sẽ kể cho em nghe… vì đó là một câu chuyện đau lòng mà anh chỉ muốn quên đi.”
Tôi đờ đẫn một lúc. Quá khứ đau lòng như vậy mà tôi cứ bắt anh phải nhắc lại. Tôi cảm thấy mình thật tệ.
“Nếu anh đã muốn quên thì em sẽ không ép anh nữa.” Tôi nói, nhoẻn cười.
Vũ Ân xoa đầu tôi. “Được rồi, anh đưa em đến nhà An Bình để em thay đồ đến trường. Đi nào.”
Tôi theo chân anh ra phòng khách. Vũ Ân nói lớn. “Định Cường, chúng tôi đi trước đấy nhé.”
“Ờ.” Từ bên trong phòng tắm, Định Cường nói vọng ra. Dường như chưa đủ, anh ló cái đầu đầy xà phòng của mình ra, nói thêm. “Này, lát nữa cậu có quay lại đây không? Nếu có thì mua giùm tôi điểm tâm nhé.”
Vũ Ân giơ ba ngón tay rồi bước ra cửa. Tôi theo sau anh.
***
Mấy ngày sau, Định Cường gọi điện bảo tôi và Vũ Ân cùng đến căn hộ của anh, nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn với chúng tôi. Khi chúng tôi đến, anh để xuống bàn một tờ giấy. Tôi nghía qua xem thì biết đó là bản hợp đồng của căn hộ hiện tại mà anh đang ở.
Vũ Ân ngạc nhiên, hỏi Định Cường. “Cậu làm thế là có ý gì?”
“Từ bây giờ hai anh em cậu có thể sống ở đây…”
Vũ Ân nhanh chóng cắt lời Định Cường, giọng có hơi khó chịu. “Dù chúng ta có là bạn bè nhưng tôi cũng không đồng ý cách làm của cậu. Cậu cho rằng tôi không có đủ khả năng để tìm chỗ ở hay sao mà cần đến sự ban phát của cậu? Cậu đang thương hại tôi à?”
“Bình tĩnh đi, anh bạn. Tôi còn chưa nói xong. Tôi cho hai người ở nhưng mỗi tháng tôi sẽ đến đây để lấy tiền nhà. Nói thẳng ra là tôi cho cậu thuê căn hộ này. Không phải vì chúng ta là bạn bè mà tôi sẽ giảm giá cho cậu. Tôi vẫn sẽ lấy giá như các chủ nhà cho thuê, có điều tôi sẽ không giục cậu trả tiền đúng hạn, chỉ cần đừng quỵt tiền của tôi là được. Thế nào, cậu thấy lời đề nghị của tôi ổn chứ?” Định Cường dựa người ra sau ghế, thong thả nói.
“Nhưng mà… cậu làm vậy tôi thấy ngại.” Vũ Ân nói.
“Cậu ngại cái gì? Tôi cho cậu thuê chứ có cho luôn cái căn hộ này đâu. Nói cho cậu biết căn hộ này là tôi mua cho vợ tương lai của tôi đấy. Bây giờ cô ấy chưa đến nên trong thời gian này hai người cứ sống tạm ở đây. Đợi khi nào cậu làm ăn khấm khá, mua được nhà, mua được xe, tôi sẽ đuổi cậu đi, ok?”
Thấy Vũ Ân còn chần chừ, Định Cường nháy mắt với tôi. Hiểu ý, tôi lên tiếng. “Anh à, em thấy lời đề nghị của anh Định Cường cũng được đấy. Dù sao thì anh ấy cũng dễ tính hơn những người chủ khác.” Nghe tôi khen, Định Cường hất tóc, hếch mặt tỏ ra kiêu ngạo, trông khá buồn cười. Tôi tiếp tục thuyết phục Vũ Ân. “Anh ấy là chủ, cho thuê, chúng ta là khách ở trọ, mỗi tháng trả tiền. Điều đó hợp lý mà.”
Sau hồi lâu, cuối cùng Vũ Ân cũng nhượng bộ. “Cứ nghe theo cậu đi. Xin lỗi vì lúc này có hợp nặng lời với cậu.”
Định Cường khoát tay. “Tôi là người rộng rãi, không chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu.” Anh đứng dậy, đi vào phòng lát sau quay ra với cây bút trong tay. “Dù chủ cho thuê là bạn cậu, nghĩa là tôi đây, nhưng chúng ta vẫn phải ký hợp đồng thuê nhà. Đây, cậu ký vào đi.” Anh đặt cây bút xuống tờ hợp đồng, đẩy về phía Vũ Ân.
Cả tôi và Định Cường đều biết Vũ Ân trọng sĩ diện, rất ghét người khác coi thường mình. Nếu Định Cường không làm bài bản hoặc cho chúng tôi ở vô thời hạn, không lấy tiền, chắc chắn Vũ Ân sẽ không đồng ý. Anh buộc phải đi nước cờ này.
Lấy tờ hợp đồng mà Vũ Ân đã ký, Định Cường nói đùa. “Vậy là tốt rồi. Giờ căn hộ này thuộc về hai người. Nhớ mỗi tháng trả cho tôi đấy, người anh em, để tôi còn có tiền tán gái nữa.”
Bao năm rồi mà anh vẫn chứng nào tật nấy. Định Cường hiện đang là thực tập tại sở cảnh sát số 3. Nghĩ đến đây, tôi lại tiếc cho Vũ Ân. Nếu anh học đại học thì có lẽ bây giờ hai người họ sẽ thực tập cùng một đơn vị rồi.