KinhComic - Sự Trỗi Dậy Của Loài Pan - Chap 7: Trở Về (End)
Đường lên tiếng, đồng thời tiến lại gần phía con Pan chúa, dáng vẻ không hề có chút sợ hãi. Con Pan giờ đã hoàn toàn kiệt sức, đôi mắt còn vương chút năng lượng xanh nhàn nhạt yếu dần, cái đầu nhỏ của nó giờ cũng cũng dần lộ ra dưới đống đổ nát.
Cậu đứng đối diện với con Pan, trong giây phút nhìn đối thủ cận kề cái chết, Đường bỗng thấy con quái khủng khiếp ban nãy giờ đây thật yếu đuối. Cậu nhìn thấy trong đôi mắt nó giờ đã không còn sự phẫn nộ mà là run rẩy và bi ai trước giây phút định mệnh của đời mình. Đường chậm rãi tiến đến thêm một bước nữa, cúi người sát con Pan và nhẹ nhàng đặt tay mình lên vị chúa tể.
Ảnh hưởng năng lực “Kiến tạo” của Vishnu khiến Đường có khả năng nhìn thấu những sự kiện xảy ra trong quá khứ, những gánh nặng đau thương đầy giận dữ đeo bám trên linh hồn tội lỗi của lũ Pan, mà đỉnh điểm của sự khốn cùng đã chuyển hóa giống loài này thành sinh vật hung tàn độc ác.
Đường nhắm mắt, nhẹ nhàng thả trôi, hòa ý thức của mình vào ý thức của con Pan chúa.
Bằng khả năng thấu thị, cậu lướt qua từng vùng ký ức sâu thẳm bên trong con Pan. Tâm hồn Pan chúa giờ đã bị bóng đêm cô độc đè nặng, mọi thứ lờ mờ hiện ra rất ngột ngạt và tăm tối. Đường bỗng dừng lại trước một khung cảnh có phần quen thuộc, vẫn là chỗ này, khu rừng của lũ Pan, nhưng bên dưới chân Đường mặt đất có vẻ ẩm ướt hơn, một dải đất ẩm kéo dài thành vệt, loang rộng trên mặt đất. Men theo dấu vết, Đường chạm mặt với một khối đá sừng sững, to lớn, chắn hết mọi dấu vết còn sót lại.
À… không, không phải khối đá mà nó là … một vật ngăn cản, một hiện hữu trái tự nhiên.
– Một – con – đập? – Đường tự hỏi, đồng thời lờ mờ nhận ra được điều gì đó.
Đường cố nhìn kỹ hơn, giờ đây khung cảnh hiện ra rõ hơn, một vùng đất suy kiệt, la liệt xác Pan thoi thóp nằm chờ chết.
Quả thật ở đây từng là một dòng sông!
Thế rồi, trong cơn đói cùng quẫn, lũ Pan đã ăn thịt người, có thể là người sống, cũng có thể là xác chết, nhưng chúng đã phạm sai lầm. Bắt đầu từ giây phút đó loài Pan đã là một giống loài khát máu.
Đường đau xót:
- – Thật đáng thương!
Nhìn thấu mọi chuyện, thấu hiểu được lí do, Đường cảm nhận được bên trong con quái vật hung ác này vẫn chưa hoàn toàn bị mục rữa, có vẻ hiện thực tàn khốc đã ép nó vào đường cùng rồi trở nên biến chất. Ánh mắt đượm buồn, Đường nhìn vào Pan chúa nhẹ hỏi: - – Dân làng đã chặn dòng nước khiến nơi này trở nên khô cằn, khiến các người chết dần chết mòn có phải không?
Cậu quỳ xuống, áp trán mình vào trán con Pan, đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên những chiếc vảy. Tất cả đều rất ân cần, như để chia sẻ những nỗi đau của nó và bày tỏ sự đồng cảm: - – Nhưng ngươi đã sa ngã, ngươi đã ăn thịt người, bản chất của ngươi đã thay đổi, không thể cứu vãn.
Cậu truyền đạt cho con Pan những gì cần, cho nó biết rằng đã đến lúc phải dừng lại, về những gì nó nên làm và những điều cậu có thể giúp:
– Điều cuối cùng ta có thể làm là giải phóng cho con cháu ngươi khỏi yêu thuật, để chúng trở lại cuộc sống bình thường và vùng đất này sẽ lại là chốn yên bình cho loài Pan.
Đường kề sát con Pan chúa, kẻ trước đó đã một lòng muốn giết mình, cho nó cảm nhận được sự tha thứ, giúp nó có thể ra đi một cách thanh thản.
– Xin hãy yên nghỉ!
Đường dứt lời cầu nguyện, toàn thân con Pan khổng lồ từ từ tan biến và hòa vào khoảng không trước mặt. Bầu không khí bỗng trong lành hơn như sau một trận mưa giông, sát khí u ám bao bọc lấy khu rừng cũng dường như tiêu tan, trả lại nơi này sự bình yên vốn có.
Đường đã cảm thấy nhẹ nhõm và không còn nặng nề, ai oán chút nào nữa. Sau lưng cậu bỗng vang lên một giọng nói:
– Chúng tôi đã hiểu rồi. - Ari lên tiếng nhẹ nhàng đầy thương cảm. Chứng kiến hành động của Đường và cũng nghe thấy tất cả, cô bé lập tức nghiệm ra được cội nguồn của sự tranh đấu này. Với tư cách một người dân Thượng Thụ, cũng là con gái của trưởng làng, hơn ai hết lúc này Ari ý thức được những gì mà dân làng đã làm với rừng Gai Lan và với lũ Pan này. Chính hành động của họ đã không chỉ tự tiệt đường sống của mình mà lại còn trực tiếp ảnh hưởng đến vô số sinh linh chọn Gai Lan làm nơi nương náu. Không ai khác, con người ta tự cho mình là đúng, tự tiện cải tạo thiên nhiên rồi đem đến rắc rối cho mình và cuối cùng nhận lãnh hậu quả. Là một người con của rừng Gai Lan, Ari liền thay mặt mọi ngưới nói với Đường:
– Thật không ngờ việc xây dựng đập nước lại gây ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Tôi sẽ đích thân phá cái đập và thông báo với dân làng. Từ nay sẽ không ai chiếm nước của bầy Pan được nữa.
Sau tất cả mọi biến cố và vất vả đã qua, những người hùng cùng nhau trở về. Nic bị thương nặng nhất nên được ưu tiên cưỡi ngựa. Đường, Rin cùng anh thầy thuốc đã không giữ được dáng vẻ hăng hái như lúc ban đầu được nữa. Chỉ duy nhất Ari là vẫn tràn đầy năng lượng, cô không ngừng vừa đi vừa ríu rít trò chuyện với mọi người, dù có vẻ như không ai còn sức lực để đáp lại cô bé.
– Chúng ta đã thành công nên chắc chắn cha tôi sẽ đồng ý trả tiền thôi.
Đây quả là một gánh nặng lớn trong tâm trí cô từ đầu tới giờ, nên bây giờ cô vui mừng khi nghĩ đến những gì cô đã làm được giúp dân làng và có thể vì thế mà cô không phải quỵt tiền anh pháp sư nữa.
Đường trở về đã không còn nguy hiểm, cả nhóm cứ thế theo những lối mòn quen thuộc, nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
Khi cổng làng dần dần lộ diện, từ đằng xa, họ đã nhìn thấy dân làng, kể cả trưởng làng đều đang đứng ở cổng. Có vẻ như họ đang đợi ai đó.
– Chuyện gì mà trông nguy hiểm vậy? – Rin ái ngại lên tiếng.
– Chắc đang chào đón chúng ta chăng? – Anh thầy thuốc cố suy nghĩ theo hướng tích cực mặc dù bản thân anh cũng cảm thấy khó tin.
Mọi người đều cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ có Ari là vẫn luôn vô tư nhất, cộng thêm niềm vui đang ngập tràn, cô háo hức muốn thông báo cho cả thế giới biết. Ari như con sóc con chạy vụt lên trước, cất lời:
– Mọi người ơi, chúng tôi đã thắ….
Không đợi Ari nói hết câu, trưởng làng đã ra lệnh mọi người bắt Đường:
– Mau bắt lấy tên pháp sư rởm đó
Ở bên cạnh, một người có vẻ là già làng, lên tiếng tiếp lời:
– Đừng giả vờ Hôm nay các pháp sư thật của Vạn Quang Tự đã tới đây!
– Chính mắt ta đã nhìn thấy nên ngươi là đồ giả mạo.
– Các ngươi chắc chắn đã phá hoại khu rừng, khiến mọi thứ trở nên khó kiểm sỏa, một tên pháp sư rởm thì có thể làm được gì.
Ánh mắt toàn bộ dân làng nhìn đăm đăm vào Đường không rời.
Sau khi nghe những lời đó, Ari lờ mờ hiểu ra có vẻ mình đã nhầm anh pháp sư này với những pháp sư của Vạn Quang Tự. Nhưng hiện tại với cô, những pháp sư Vạn Quang Tự bây giờ cũng không thể sánh bằng Đường Đường – người đã cùng nhóm của cô vào sinh ra tử suốt hai ngày qua được. Không muốn cha mình và những người khác hiểu lầm thêm, Ari lên tiếng muốn giải thích:
– Không phải, bọn con đã thắng thật mà…
Cô chưa nói hết lời thì đã bị tiếng dân làng cắt ngang:
– Tên pháp sư giả muốn lừa tiền của chúng ta đấy.
Từng lời nói, từng âm thanh thi nhau cất lên, khiến giọng nói nhỏ bé của một mình Ari như chìm nghỉm. Phải chăng, đối với người dân luôn sống khép kín trong làng, việc tin tưởng vào một người xa lạ vẫn là điều khó tiếp nhận.
Trong lúc mọi người đang tranh cãi, thì khi đám anh hùng nhí quay qua nhìn nhân vật chính – Đường Đường – thì đã chẳng thấy cậu pháp sư đâu, hóa ra cậu đã lẳng lặng chuồn đi từ lúc nào chẳng ai hay.
– Hắn chạy rồi! Mau bắt lại! – Lúc này dân làng cũng vừa nhận ra sự biến mất đó lập tức hò nhau.
Trên con đường làng lúc này chỉ còn thấy bóng dáng Đường cong giò lên chạy, một đoàn người hùa nhau đuổi theo cậu thanh niên trẻ tuổi chưa hiểu đầu cua tai nheo. Suốt dọc đường về, cậu ta đã chắc mẩm khoản thù lao kếch xù đã nằm một nửa trong hầu bao của mình rồi, đặng còn mua sách cho kẻ khó ưa kia nữa chứ. Ai mà ngờ năm phút trước còn là cứu tinh, năm phút sau đã thành quân lừa đảo thế này đâu, chạy thoát thân may ra còn toàn mạng.
Để lại sau lưng là bốn người bạn mới đứng nhìn theo mà chưa kịp nói với nhau một câu cảm ơn nào, đáng lẽ giờ họ phải ngồi lại với nhau, mở tiệc ăn mừng.
– Tôi đã lấy tiền đâu!!! – Đường vừa chạy vừa la toáng lên khổ tâm, cứ thế vắt chân lên cổ chạy dẫu vừa mới trải qua một trận chiến sống còn.
– Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn. – Đoàn người tiếp tục tri hô hùng hùng hổ hổ.
Còn Ari, cô chỉ còn cách hét to lên, mong giữa những âm thanh hô hoán đó, Đường có thể nghe được lời cảm ơn của mình.
– Cảm ơn ngài pháp sư nhé!
Bản chất của cuộc sống này vốn là một ẩn số biến thiên không hồi kết. Chúng ta sẽ phải luôn nỗ lực hết mình để thích ứng với thay đổi, nhưng có đôi lúc nỗ lực đơn giản nhất đến từ việc thay đổi góc nhìn. Thế giới này là câu chuyện giữa thiện và ác, câu chuyện về lòng dũng cảm, sự hi sinh và những cuộc chiến tranh. Câu chuyện về những người anh hùng phản chiếu cho hành trình của chính loài người. Nó cho ta thấy niềm tin vào cái thiện, vào những gì tốt đẹp trong cuộc sống sẽ luôn chiến thắng bóng đêm tà ác của tội lỗi.
Ari cùng ba chiến binh đứng nhìn đoàn người và Đường dần xa xăm, thầm cảm ơn cậu pháp sư đã đi ngang qua đây giúp họ chiến thắng trận chiến này. Kết thúc này có lẽ không như những gì nhân vật chính trông đợi, nhưng cuối cùng cuộc chiến cũng đi được đến một cái kết đẹp. Ngôi làng và khu rừng rồi đây sẽ có lại được sự yên bình vốn có. Và chỉ cần còn có những người như Ari, sự hài hòa giữa con người với tự nhiên sẽ được người làng nơi đây trân quý và bảo vệ đến nhiều đời sau.
-HẾT-